Tiên Công Khai Vật

Chương 142: Một chọi ba, Điệp Dực đao (2)

Hai tên Ma tu áo đen còn lại đứng ngoài quan sát dần dần nhìn ra mánh khoé.
"Kinh nghiệm thực chiến của Tôn Linh Đồng rất phong phú!"
"Hàn Minh có ưu thế rất lớn, nhưng lại không tinh thông võ kỹ, chỉ dựa vào ưu thế về thể chất thì không thể giành chiến thắng một cách nhanh chóng được."
"Giúp nàng!"
Hai người truyền âm đạt thành nhất trí.
Tên Ma tu mũi ưng thôi động Âm Phong Dũng Hiệp trận, bức tường âm phong không ngừng ép tới.
Tên Ma tu mắt hình tam giác triệu hồi pháp khí châm nhỏ, còn thu luôn pháp khí khăn tay của Tôn Linh Đồng, lại dùng thần niệm thúc giục.
Châm nhỏ bay ra, vẽ một đường cong trên không trung, phối hợp với Hàn Minh đâm về phía Tôn Linh Đồng. Bị ba người đồng thời giáp công, Tôn Linh Đồng đỡ trái hở phải, trước tiên bị châm nhỏ đâm trúng vài lần, pháp thuật hộ thể gần như sụp đổ, sau đó lại bị móng vuốt của Hàn Minh cào trúng, trúng độc phải vội vàng nuốt đan dược giải độc. Cuối cùng, bức tường âm phong ép tới, y rốt cuộc cũng thi pháp thành công. Xuyên Không thuật! Y nhanh chóng lùi về phía sau, gợn sóng không gian lập tức xuất hiện, bao phủ cả người y vào trong đó, hư không tiêu thất. Ngay sau đó y xuất hiện phía sau lưng đám người Hàn Minh, đứng ở một góc khác của Âm Phong Dũng Hiệp trận, rốt cuộc cũng bứt ra được một chút khoảng cách. Sắc mặt Tôn Linh Đồng vô cùng ngưng trọng. Hàn Minh thì lập tức xoay người, cười lạnh:
"Tôn Linh Đồng, chúng ta đã biết ngươi là người của Bất Không môn, sao có thể không đề phòng Xuyên Không thuật cơ chứ? Bức bách ngươi hiện thân như vậy, ta dù có ném cái mạng nhỏ của mình, nhất định phải kéo ngươi chôn cùng?"
"Si tâm mộng tưởng!"
Hàn Minh thôi động pháp lực, hai tay nhanh chóng kết ấn, phun ra một đạo quỷ hỏa màu xanh lục. Tôn Linh Đồng hét lớn một tiếng, từ trong ngực lấy ra một cái hồ lô, từ miệng hồ lô phun ra một cỗ hàn thủy. Quỷ hỏa và hàn thủy va chạm, tạo thành một màn sương mù dày đặc. Hai mắt Tôn Linh Đồng lóe lên tinh quang, dễ dàng xuyên qua màn sương mù dày đặc này, bỏ qua Hàn Minh, giết thẳng về phía tên Ma tu mũi ưng. Gia hoả này chính là người chủ trì trận pháp, cho nên phải giết được gã, Tôn Linh Đồng mới có thể phá giải trận pháp, thoát khỏi khốn cảnh hiện nay. Nhưng ba người Phệ Hồn tông cũng đã sớm đề phòng, tên Ma tu mũi ưng lùi về phía sau, nhanh chóng biến mất trong âm phong. Còn tên Ma tu con mắt hình tam giác và Hàn Minh lập tức đuổi theo, tiếp tục công kích. Tôn Linh Đồng từ bỏ phong cách chiến đấu né tránh trước đó, không tiếc pháp lực và thần thức, liên tiếp thi triển pháp thuật, ném ra các loại pháp khí. Trong lúc nhất thời, song phương lâm vào giằng co. "Thủ đoạn của tên nhóc Tôn Linh Đồng này thật là nhiều!"
Tên Ma tu mũi ưng điều khiển trận pháp sau khi đánh tan một pháp khí phi tiêu chợt nói. "Người của Bất Không môn, tay chân đều không sạch sẽ. Hắn lăn lộn trong chợ đen nhiều năm như vậy, những pháp khí này khẳng định đều là đồ ăn cắp."
Tên Ma tu con mắt hình tam giác nói. Hàn Minh có chút không vui:
"Nhanh chóng giết Tôn Linh Đồng! Chờ sau khi chiến đấu kết thúc, các ngươi có nhiều thời gian để tán gẫu!"
Tên Ma tu mũi ưng hừ lạnh một tiếng:
"Hàn Minh, thái độ của ngươi là gì vậy? Chính chúng ta vừa mới cứu được ngươi đấy."
Tên Ma tu con mắt hình tam giác cũng nói:
"Nếu không có chúng ta, bây giờ ngươi vẫn còn đang bị xích sắt trói buộc. Hắn là cừu nhân của ngươi, chúng ta giúp ngươi đến loại trình độ này đã là đủ rồi."
Hai tên Ma tu này âm thầm giảm bớt lực công kích. Sau khi cứng rắn giao thủ với Tôn Linh Đồng, hai người bọn họ đều có chút kiêng kỵ. Bọn họ muốn để cho Hàn Minh xung phong, tiêu hao thể lực và pháp lực của đối phương. Còn bản thân có thể nhân cơ hội tung ra một hai đòn trí mạng, lợi dụng Hàn Minh giải quyết Tôn Linh Đồng sẽ càng thêm an toàn hơn. Tu sĩ Ma đạo am hiểu đơn đả độc đấu, cũng càng ưa thích làm việc theo ý mình. Đặc thù lớn nhất của Ma công là có thể xem tu sĩ đồng loại như là tư lương để tu luyện. Cũng chính vì một điểm này, sư huynh đệ trong Ma môn vẫn thường có động cơ trở mặt thành thù. Sau khi hợp tác vây công Tôn Linh Đồng một lúc, ba người Phệ Hồn tông này đã nảy sinh nội đấu. Vậy cho nên áp lực đột nhiên giảm xuống! Tôn Linh Đồng là người cảm nhận được điều này rõ ràng hơn ai hết, cũng nhờ vậy khiến y có cơ hội thở dốc Ánh mắt y lóe lên tinh quang, lại tiếp tục thay đổi chiến pháp, lấy né tránh làm chủ, thỉnh thoảng mới thi triển pháp thuật hoặc sử dụng các loại pháp khí công kích Hàn Minh hoặc là bức tường âm phong. Vừa kéo dài thời gian, vừa chờ đợi thời cơ! Hàn Minh phun ra quỷ hỏa, thiêu đốt toàn thân Tôn Linh Đồng là một mảnh băng hàn, mái tóc đen nhánh của y trong nháy mắt biến thành màu trắng như tuyết. Móng tay của nàng vô cùng sắc bén, còn ẩn giấu cả thi độc. Toàn thân Tôn Linh Đồng đã xuất hiện vô số vết thương, da thịt nhanh chóng thối rữa, bốc mùi hôi thối nồng nặc. Tôn Linh Đồng kiêng kị nhất là Nhiếp Hồn toa của Hàn Minh, y tình nguyện bị pháp khí khác tấn công, cũng không dám để cho Nhiếp Hồn toa tới gần bản thân mình. "Ha ha ha, ha ha ha!"
"Tôn Linh Đồng, ngày đó ngươi ra tay hãm hại ta, có nghĩ tới ngày hôm nay không?"
"Ta nhất định phải giết chết ngươi, rút hồn phách của ngươi ra, cho ngươi nếm thử hồn hình của Phệ Hồn tông chúng ta!"
Hàn Minh đỏ ngầu hai mắt, trên mặt tràn đầy vẻ dữ tợn, nàng chìm đắm trong một loại khoái cảm báo thù gần như điên cuồng. Còn Tôn Linh Đồng hiện tại đã bị dồn vào đường cùng. "Muốn giết ta?"
"Ha ha ha, chỉ ba người các ngươi thì còn kém xa lắm!"
Ngay sau đó, thân hình y đột nhiên biến mất. "Lại là Xuyên Không thuật."
Tên Ma tu con mắt hình tam giác kêu lên. "Không sao cả, hắn vẫn bị nhốt trong Âm Phong Dũng Hiệp trận của ta… Không tốt!"
Tên Ma tu mũi ưng đột nhiên biến sắc. Bức tường do âm phong cuồn cuộn tuôn ra tạo thành giờ khắc này lại đột nhiên sụp đổ. Tên Ma tu mũi ưng từ đầu tới cuối vẫn luôn duy trì trận pháp, bây giờ đột nhiên gặp phải biến cố, lập tức gặp phải phản phệ kinh khủng. Gã phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh. "Xảy ra chuyện gì?"
Ngay khi tên Ma tu con mắt hình tam giác còn đang kinh ngạc, Tôn Linh Đồng đã xuất hiện ngay phía sau gã. Phập! Phập! Hai thanh chủy thủ sáng như tuyết sắc bén vô cùng, dễ dàng đâm xuyên phần lưng tên Ma tu này. Ngay sau đó, chủy thủ bộc phát ra điện quang màu xanh thẳm, hung hăng quấy vỡ lục phủ ngũ tạng của gã. Toàn thân tên Ma tu con mắt hình tam giác này run rẩy kịch liệt như bị động kinh. Chỉ trong mấy cái nháy mắt, đôi mắt gã trợn tròn, ngửa đầu há miệng, một luồng khói đen từ trong miệng bay ra. Phịch! Gã cũng nghiêng người ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh. "Hiện tại chỉ còn lại một mình ngươi."
Tôn Linh Đồng không còn bộ dáng chật vật như lúc trước, hai mắt y sáng ngời, chiến ý sôi trào. Hàn Minh giận dữ nói:
"Thiếu đi hai gia hoả vướng víu kia cũng không ảnh hưởng gì!"
Sau khi nói xong, nàng lập tức lao về phía địch nhân của mình. Tôn Linh Đồng hít sâu một hơi, hai tay riêng phần mình cầm một pháp khí chủy thủ, không ngừng quán thâu pháp lực vào. Hào quang trên chủy thủ lóe lên, giống như hồ điệp vỗ cánh, bay lượn ra ngoài. Đao quang như hồ điệp kia sáng chói loá mắt, tinh mỹ như vẽ, không hề có chút khí tức pháp lực nào, đã thu liễm đến trình độ cực hạn. Đây là đao thuật do chính Tôn Linh Đồng sáng tạo ra - Điệp Dực đao! Bầy hồ điệp bao bọc quanh Hàn Minh. Toàn thân nàng vốn được âm phong bao phủ, phun ra quỷ hỏa, không ngừng sử dụng quyền cước, toàn lực tấn công, nhưng cuối cùng đều thất bại! Bầy hồ điệp kia linh hoạt đến cực điểm, chúng nó nhẹ nhàng lướt qua da thịt, xuyên qua tứ chi nàng, từ phía sau lưng bay ra. Bầy hồ điệp từ khi hình thành đến khi công kích đến tiêu tán, chỉ trong vòng năm nhịp thở. Hàn Minh đứng im tại chỗ, không chút nhúc nhích. Nàng trừng lớn hai mắt, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin. "Đây, đây mới là thực lực chân chính của ngươi sao?"
Nàng có chút gian nan lên tiếng. Vừa dứt lời này, đầu nàng đã gục xuống, thân thể ngã nghiêng sang một bên, đột ngột đổ nghiêng xuống. Theo thân thể ngã xuống, tứ chi của nàng cũng bị cắt đứt, rơi rải rác bên trên mặt đất. Máu tươi phun trào nhanh chóng nhuộm đỏ mặt đất xung quanh thi thể của Hàn Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận