Tiên Công Khai Vật

Chương 51: Tu luyện

Ninh Chuyết một đường trở về, nhận lấy toàn bộ ban thưởng mà mình chưa chọn trước đó.
Đến căn phòng thứ hai, hắn phát hiện hồn lực đã không đủ dùng. Mỗi lần mở cửa, hắn đều cần cảm ứng Ngã Phật Tâm Ma Ấn, động tác này tiêu hao lấy lượng lớn hồn lực.
Ninh Chuyết dứt khoát trở về cửa ải thứ nhất, rốt cuộc lấy được pháp thuật “Nhất Cổ khí”.
“Đổi tên thành công, hồn lực cũng đã sắp hết sạch, chi bằng lần này làm thêm một số thí nghiệm ở trong căn phòng thứ nhất này.”
Hắn chọn lấy một góc, bỏ hết thảy đồ vật vào Tiểu Phi rương, cuối cùng chính mình cũng chui vào, đậy cái nắp lại.
Hắn cảm ứng lấy ấn ký đệ tử thí luyện, trong nháy mắt, hồn phách đã thuận lợi trở về nhục thân.
“Thuần lợi trở về! Rất không tệ!” Ninh Chuyết siết chặt nắm đấm của mình, trong lòng phấn chấn.
Trước kia ra vào một cách bị động, hắn đều phải tiêu hao gần như toàn bộ hồn lực. Mỗi lần trở về đều phải chữa thương, tĩnh dưỡng, cảm giác hỏng bét tạm thời không nói, điều then chốt nhất là rất lãng phí thời gian.
Bây giờ hắn có thể chủ động trở về, điều này sẽ bảo đảm trạng thái của hắn sẽ không rơi vào tình trạng tồi tệ nhất.
“Hồn lực giảm xuống còn ba phần, nhưng vẫn có thể tự do hành động.”
Ninh Chuyết trước tiên nuốt vào vài viên đan dược, sau đó một lần nữa cải trang thành Thùy Thiều Khách, thông qua Truyền Tống trận rời đi.
Chốc lát sau, hắn mở cửa nhà giam dưới lòng đất ra, gặp được Hàn Minh.
Hàn Minh nghe thấy động tĩnh, đột nhiên ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy người tới là Thùy Thiều Khách, lại điên cuồng chửi mắng, phát tiết ra phẫn nộ cùng cừu hận ngập trời trong lòng.
Ninh Chuyết nhìn thấy trên mặt nàng có rất nhiều vệt nước mắt, không khỏi thở dài một tiếng, im lặng lắng nghe hồi lâu.
Hàn Minh mắng đến thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch.
Lợi dụng chút thời gian rảnh rỗi này, Ninh Chuyết điều khiển hơn mười cái cơ quan tiểu nhân, mang theo nước cùng thức ăn leo lên người Hàn Minh, chuẩn bị đút từng miếng từng miếng cho nàng ăn.
Hàn Minh mím chặt đôi môi, chết cũng không chịu ăn.
Nàng mặc dù không còn khí lực để mắng, nhưng hai mắt trừng trừng nhìn chằm chằm Ninh Chuyết, giống như đang phun lửa.
Ninh Chuyết chỉ còn biết than nhẹ một tiếng: “Ngươi làm như vậy không được đâu, không ăn không uống cuối cùng sẽ chết đấy.”
Hàn Minh lập tức lộ ra nụ cười mỉa mai, điên cuồng gào thét: “Chết? Ha ha ha!”
“Chết vẫn còn hơn để ngươi tước đoạt đi tu vi của ta!”
“Thùy Thiều Khách, ngươi có phải nam tử hán đại trượng phu không? Nếu phải thì thả ta ra, để ta đại chiến ba trăm hiệp cùng ngươi!”
“Nếu như ta thua, mặc ngươi xẻ thịt lóc da, làm nô làm tỳ, tuyệt không hai lời. Cho dù là dâng tinh hoa hồn phách cho ngươi, ta cũng chấp nhận!”
“Ngươi có dám hay không?!”
Ninh Chuyết lắc đầu: “Sao lại phải vẽ vời thêm chuyện như vậy?”
Nói xong hắn liền lấy ra một bộ cơ quan châm.
Con ngươi Hàn Minh co rút lại.
Sau đó một khắc, trong địa lao lại vang lên tiếng kêu thảm thiết, vô cùng chói tai của nàng.
Lần này thống khổ mà Hàn Minh phải chịu đựng còn nhiều hơn so với lần trước. Bởi vì Ninh Chuyết không chỉ rút lấy tinh hoa hồn phách của nàng, còn chưởng khống nàng chủ động ăn rất nhiều thức ăn.
Hàn Minh chống đỡ không nổi, lại một lần nữa hôn mê.
Ninh Chuyết chỉ huy đám cơ quan tiểu nhân nhổ từng cây châm lớn nhỏ ra, tiến hành trị thương cho nàng, tỉ mỉ bôi thuốc lên từng vết thương.
Nội tình hồn phách của Ninh Chuyết lại một lần nữa tăng vọt, hạn mức cao nhất đạt đến khoảng sáu lần so với ban đầu.
Bởi vì trước đó hồn lực đã bị hao tổn, hiện tại cũng chỉ còn ba phần hồn lực dự trữ.
Nhưng như vậy đã đủ để hắn tiến hành thăm dò Dung Nham Tiên cung một lần nữa.
Hắn trở về chỗ ở của mình, khởi động ấn ký “Đệ tử thí luyện”, kết quả phát hiện bản thân lại không thể tiến vào.
“Quả nhiên là có hạn chế thời gian sao?” Ninh Chuyết đã sớm dự liệu được, tâm tình rất bình tĩnh.
Lúc này hắn quyết định cách mỗi một chén trà, sẽ tiến hành kiểm tra, cố gắng tìm ra được khoảng thời gian chính xác.
Trong khoảng thời gian này, hắn cũng không hề nhàn rỗi.
Hắn bắt đầu tu luyện pháp thuật.
Lần thăm dò Tiên cung này, thu hoạch của hắn là nhiều nhất từ trước đến nay, trực tiếp vào tay ba môn pháp thuật.
Nhất Cổ khí, Ác Hỏa thuật, cùng với Tiếp Mộc thuật, nên luyện tập thật tốt một phen.

Phủ Thành chủ.
Trong phòng tu luyện, pháp trận vận chuyển, linh khí nồng đặc đến mức hình thành từng dải mây mù nhàn nhạt.
Trong làn mây mù mờ mịt phiêu đãng, Mông Trùng khoanh chân ngồi, toàn thân điện quang lấp lóe.
Sau khi tán công thành công, gã lập tức bắt đầu tu luyện Ngũ Hành Khí Luật Quyết.
Linh khí được đại trận Tiên thành trực tiếp điều động, Hỏa linh khí cuồn cuộn từ trong Hỏa Thị sơn hùng vĩ được tinh luyện, thanh lọc, liên tục không dứt.
Đan dược là hàng tồn từ bên trong phủ khố Phủ Thành chủ, không có cái nào không phải là tinh phẩm, hơn nữa số lượng lớn, bao ăn no.
Còn có thiên tư siêu hạng “Cuồng Bôn Đột Lôi”, mỗi lần mở ra, đều có thể khiến tốc độ tu hành của Mông Trùng tăng vọt!
Điện quang đột nhiên tản ra, Mông Trùng đột ngột mở to hai mắt, lộ ra vẻ hưng phấn: “Luyện Khí tầng một rồi!”
“Tốc độ tu luyện như vậy nhanh hơn mười mấy lần so với ta trước kia.”
“Sảng khoái, thật sự là sảng khoái.”
“Cuồng Bôn Đột Lôi… nguyên lai lại hữu dụng như vậy! Trước kia ta sao lại không nghĩ tới?”
“Ai dà, gia gia cũng không nhắc nhở ta một tiếng.”
“Khụ khụ.”
Mông Trùng ho khan vài tiếng.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện sắc mặt gã tiều tụy, có chút quầng thâm nhàn nhạt.
Gã cũng tự biết rõ ràng tình trạng của cơ thể mình.
Mỗi lần mở ra “Cuồng Bôn Đột Lôi”, đều đồng thời tiêu hao tinh, khí, thần của gã.
“Mông Trùng thiếu gia, đã đến lúc ngài bồi bổ thân thể rồi.” Giọng nói của thị vệ từ bên ngoài phòng tu luyện truyền đến.
“Ừm!” Mông Trùng dứt khoát đứng dậy, bước nhanh vài bước, đẩy mạnh cửa ra.
Chỉ trong chốc lát, gã đã đến phòng điều dưỡng, trực tiếp nhảy vào dược trì.
Dược dịch màu vàng nâu trong dược trì, toàn bộ đều là dược liệu quý giá, được tỉ mỉ điều chế ra, mang theo mùi thuốc nồng nặc gần như hôi thối.
Mông Trùng nhảy vào, vừa ngâm mình, vừa há miệng nuốt vào đủ loại linh thực mà người hầu đưa tới.
Từng phần từng phần linh thực lấp đầy bụng gã, gã lại ngẩng cổ lên, rót vào hai vò dược tửu, cuối cùng cầm mấy bình đan dược, ăn như ăn đậu phộng vậy.
Luôn mồm không dứt, ăn đến mức thất khiếu đều rỉ máu.
Có người hầu lo lắng nhắc nhở: “Mông Trùng thiếu gia, đã đủ rồi. Ngài bổ quá nhiều, thân thể đạt đến cực hạn, sắp chống đỡ không nổi nữa.”
Mông Trùng cười ha hả: “Sợ cái đếch gì? Ta thế nhưng là người có thiên tư đó!”
“Cuồng Bôn Đột Lôi!” Gã quát lớn một tiếng.
Trong nháy mắt, toàn thân gã một lần nữa phóng xuất ra vô số lôi quang.
Thiên tư thúc đẩy, khiến tốc độ tiêu hóa dược lực của gã lập tức tăng vọt.
Cái bụng phồng lên thật to của gã lấy tốc độ mắt thường có thể thấy xẹp xuống.
Cả ao tràn đầy dược dịch cũng nhanh chóng trở nên trong suốt, rất nhanh, mùi thuốc cũng nhạt đến mức gần như không thể ngửi thấy.
Mông Trùng tung người nhảy ra, lại một lần nữa sinh long hoạt hổ, nhanh bước rời đi, tới bên trong phòng tu luyện.
“Ta muốn một khắc cũng không ngừng, giành giật từng giây từng phút, toàn lực ứng phó!”
“Ta nhất định phải là người đầu tiên tiến vào Dung Nham Tiên cung!”
“Gia gia, chất nhi sẽ không để cho ngài thất vọng.”
Mông Trùng phóng thích đầy đủ thiên tính, trong lúc hành động hổ hổ sinh phong, dục vọng tu luyện mãnh liệt đến đáng sợ.
Khảo thí sơ bộ của Ninh Chuyết có kết quả - ba canh giờ!
Hắn lần thứ tư tiến vào Dung Nham Tiên cung.
Thân thể mộc ngẫu cùng Tiểu Phi rương mà hắn cố ý để lại trong căn phòng thứ nhất đều đã bị dọn dẹp sạch sẽ, không thấy bóng dáng.
Điều này khiến hắn có chút thất vọng.
Thế nhưng khi chạm vào cánh cửa, hắn phát hiện ban thưởng lại có thể lựa chọn sử dụng.
Lợi dụng Ngã Phật Tâm Ma Ấn, hắn thu ba phần thưởng trong mỗi cánh cửa vào trong túi.
Đến phòng chỉnh đốn, Ninh Chuyết không vội vàng vượt quan, mà nhìn những công cụ chế tác cơ quan, cùng với những bệ cơ quan to to nhỏ nhỏ trong phòng chỉnh đốn, lâm vào trầm tư…
Bạn cần đăng nhập để bình luận