Tiên Công Khai Vật

Chương 131: Cứu người (2)

Đám hộ vệ bí mật truyền âm cho nhau, khi nói đến chuyện này, ánh mắt bọn họ nhìn Ninh Chuyết đã hoàn toàn thay đổi.
Trước kia, bọn họ bảo vệ Ninh Chuyết chẳng qua là vì nhận mệnh lệnh của Ninh Hiểu Nhân, đồng thời cũng biết thiếu niên này có giá trị và tác dụng rất quan trọng đối với kế hoạch chiếm đoạt truyền thừa Dung Nham Tiên cung của Ninh gia.
Nhưng hiện tại, bọn họ đã phát ra kính phục từ nội tâm đối với Ninh Chuyết.
Bởi vì Ninh Chuyết điều khiển Thụ Vũ Đấu Viên - Đại Thắng, phát huy ra chiến lực vượt xa tưởng tượng của bọn họ, còn mạnh hơn cả ba bốn người bọn họ liên thủ.
Mọi người đều âm thầm sợ hãi thán phục:
"Nhìn con cơ quan viên hầu này tựa như có linh hồn vậy, kỹ thuật điều khiển của Ninh Chuyết cao siêu như thế sao?"
"Hắn rõ ràng chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, hơn nữa còn là Luyện Khí sơ kỳ, vậy mà chỉ cần điều khiển một con cơ quan viên hầu được chế tạo từ nguyên vật liệu thượng đẳng, đã có sức chiến đấu vượt qua chúng ta!"
"Chẳng phải đây chính là năng lực của các loại tu sĩ cơ quan, tu sĩ dưỡng thú, tu sĩ thao thi ngự quỷ hay sao? Điều này cũng không có gì kỳ quái, trong lịch sử còn có rất nhiều trường hợp còn khoa trương hơn hơn hắn bây giờ nữa."
Thụ Vũ Đấu Viên - Đại Thắng chà đạp lấy yêu thú, khiến con yêu thú lợn rừng này thương tích đầy mình, cuối cùng bởi vì kiệt sức mà nằm im trên mặt đất, một bộ tư thế mặc cho đối phương làm thịt. Ninh Chuyết bật cười ra tiếng, cũng không giết nó mà tha cho nó một con đường sống. Hắn triệu hồi Thụ Vũ Đấu Viên - Đại Thắng, triệt tiêu pháp lực Huyền Ti, sau đó lấy ra hơn mười cây cơ quan châm. Cơ quan châm có kích thước to nhỏ khác nhau, thế nhưng đều dài khoảng một tấc. Ninh Chuyết dặn dò hộ vệ bên cạnh mình:
"Tiếp theo, ta muốn thử nghiệm một loại phương thức điều khiển khác, nghiệm chứng xem năng lực khống chế từ xa của Thụ Vũ Đấu Viên - Đại Thắng đạt đến mức nào."
"Nếu có gì ngoài ý muốn phát sinh, kính xin chư vị cố gắng mang con cơ quan viên hầu này về."
Thủ lĩnh đội ngũ hộ vệ vội vàng gật đầu, ra mặt bảo đảm với Ninh Chuyết. Thái độ của y lúc này đã tích cực hơn hẳn so với lúc trước, không còn chút kiêu ngạo nào vì chiếm ưu thế bên trên tu vi như trước nữa. Đến lúc này, Ninh Chuyết mới điều khiển Viên Đại Thắng chạy về phía khu rừng rậm hoang vắng kia. Viên Đại Thắng cắm trên mình mười mấy cơ quan châm, theo thời gian chậm rãi di chuyển đến chỗ đã định. Khi nó tiến vào khu rừng rậm nọ, Ninh Chuyết khẽ động, cảm thấy mối liên hệ giữa mình và Viên Đại Thắng bỗng rõ ràng hơn một chút, giống như tấm giấy da trâu giữa hai người từ trước đến giờ đã được vén lên một góc. Viên Đại Thắng quay ngược trở về, Ninh Chuyết kiểm tra cơ quan châm cắm trên người nó. Có cái thì tự tay rút ra xem xét, có cái thì xoay tròn vài vòng, cũng có cái được quán thâu thần niệm vào bên trong. Hắn lại điều khiển Viên Đại Thắng rời đi, tiếp tục tiến vào khu rừng rậm hoang vắng kia. Mỗi một lần như vậy, Ninh Chuyết lại có thể khống chế Viên Đại Thắng sâu hơn một chút. Lặp đi lặp lại ba lần, Ninh Chuyết khẽ nhíu mày, thầm nghĩ:
"Vẫn chưa đủ, còn thiếu rất nhiều."
Nếu như so sánh, giữa hắn và Viên Đại Thắng vẫn đang còn cách nhau bởi hàng trăm tấm giấy da trâu, mỗi lần đến khu rừng rậm kia, tấm giấy da trâu này liền bóc đi ba tấm, hai tấm, một tấm, thế nhưng hiệu quả càng ngày càng giảm. Kết quả này khiến Ninh Chuyết vừa mừng vừa lo. Mừng là hắn đã kiểm chứng được suy đoán của mình, chỉ cần thuận theo linh tính của Viên Đại Thắng, hắn có thể nhận được sự tán thành của nó, từ đó làm sâu sắc thêm mức độ chưởng khống. Điều đáng lo là hắn phát hiện hiệu quả của phương pháp này không quá cao. Giống như một bình nước đã sắp cạn, nghiêng mãi mới chảy ra được một hai giọt, không đủ để giải khát. "Phải làm sao bây giờ?"
Đúng lúc Ninh Chuyết đang đau đầu suy nghĩ, tiếng kêu cứu và tiếng la giết từ trong rừng rậm truyền đến. Đám hộ vệ như lâm đại địch, vội vàng tụ lại xung quanh Ninh Chuyết. "Có gì đó không đúng!"
"Ninh Chuyết thiếu gia, chúng ta mau rời khỏi nơi này thôi!"
"Rất có thể lại là một vụ ám sát, mọi người cẩn thận, lát nữa ngăn cản tất cả những người tới gần."
Ninh Chuyết lại lộ ra vẻ mặt kỳ quái, đứng im tại chỗ không hề nhúc nhích, lắc đầu nói:
"Đây đích thật là một trận ám sát, nhưng cũng không phải nhắm vào ta."
Thông qua thị giác của Viên Đại Thắng, Ninh Chuyết nhìn thấy được Viên Nhị. Lúc này, vị bang chủ của Hầu Đầu bang này đang bị mấy tên tu sĩ đuổi theo không bỏ, sắc mặt y tràn đầy hoảng sợ, trên người chằng chịt vết thương, đang còn liều mạng chạy trốn. Viên Đại Thắng vừa nhìn thấy Viên Nhị, thân thể đột nhiên chấn động, cảm xúc mãnh liệt bỗng chốc dâng trào. Nhận ra tấm giấy da trâu kia sắp bị xé rách, Ninh Chuyết như nghĩ ra điều gì, quả quyết hạ lệnh:
"Viên Đại Thắng, đi cứu người!"
Trong nháy mắt mệnh lệnh vừa được ban ra, tấm giấy da trâu giữa hắn và Viên Đại Thắng liền bị xé toạc đi mười mấy tấm! Viên Đại Thắng gầm lên một tiếng, nhảy lên cao cao, vượt qua đỉnh đầu Viên Nhị, lao thẳng vào giữa đám người. Viên Nhị ngẩng đầu nhìn thấy Thụ Vũ Đấu Viên - Đại Thắng, không khỏi la lên thất thanh:
"Đại Thắng huynh!?"
Cùng lúc đó. Hỏa Thị Tiên thành. Bên trong chợ đen. Tôn Linh Đồng dẫn theo một tên đại hán vạm vỡ, đứng trước một quầy bán hàng rong. Gã xoay xoay cây chủy thủ trong tay, có chút vênh váo nói:
"Này, muốn buôn bán ở chỗ này thì ngươi phải nộp phí bảo kê! Còn không chịu giao, đã nợ bao nhiêu ngày rồi hả?"
Người bán hàng rong quỳ rạp trên mặt đất, khóc lóc nói:
"Tôn đại ca, mẫu thân của tiểu nhân không may bệnh nặng, tiểu nhân bán hàng rong thu nhập ít ỏi, có thể khất nợ phí bảo kê được không..."
"Khất nợ cái đếch gì! Ngươi cho rằng bổn đại ca là hài đồng ba tuổi, dễ lừa gạt lắm hay sao?"
Tôn Linh Đồng giơ chân đá văng người bán hàng rong, ngữ khi khinh thường, vẻ mặt vô cùng hung dữ, "Ta còn không biết ngươi là người như thế nào sao?"
Nhưng gã còn chưa dứt lời, bỗng nhiên lông tóc toàn thân dựng đứng, vội vàng lách người tránh sang một bên. Chu Huyền Tích chậm rãi hiện thân:
"Ngươi có chút ý tứ đấy, Tôn Linh Đồng. Ta vừa mới đến gần, ngươi đã có thể phát hiện ra, xem ra một đôi linh đồng này của ngươi…nhãn lực không tệ."
"Tham kiến Chu đại nhân!"
Tôn Linh Đồng vội vàng hành lễ. Chu Huyền Tích lấy ra một bản danh sách, lạnh lùng nói:
"Lý do ta tìm đến ngươi rất đơn giản, nói cho ta biết Thùy Thiều Khách đang ở đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận