Tiên Công Khai Vật

Chương 158: Đi theo không đúng người (2)

Viên Nhị bắt đầu thích tranh đấu một cách tàn nhẫn, rất hiếu kì đối một vấn đề:
"Hầu thúc, ngài cùng cha ta, người nào lợi hại hơn, hai vị đã đánh qua một trận rồi sao? Ta có hỏi phụ thân, nhưng ngài ấy lại không trả lời."
Viên Nhị chạy đến trước mặt Viên Đại Thắng, vẻ mặt vô cùng sùng bái, hưng phấn:
"Hầu thúc, ngài thật lợi hại, thật uy mãnh a, lúc nào ta mới có thể giống như ngài được?"
"Phụ thân, nhi tử nghe nói ngài muốn tìm công pháp Yêu tu cho Hầu thúc? Không nên làm như thế a!"
Viên Nhị xông vào thư phòng, lớn tiếng hô.
Sắc mặt Viên Nhất tái xanh, gầm thét:
"Im ngay, là kẻ nào hồ ngôn loạn ngữ bên tai ngươi?"
"Phụ thân, thực lực của Hầu thúc đã đến mức ngài không thể khống chế được. Đám hầu tử, hầu tôn của ngài ấy nói là sủng thú, nhưng bọn chúng càng giống như mới là chủ nhân. Những tu sĩ kia chẳng qua chỉ là nô lệ phụ trách nuôi nấng mà thôi."
"Hiện tại tình thế đã là như vậy, nếu để cho thực lực Hầu thúc bay vọt, sợ rằng sẽ càng thêm tồi tệ."
"Đến lúc đó, Hầu Đầu bang có thể tính là của ai?"
Viên Nhị khổ sở khuyên nhủ. Cách đó mấy gian phòng, Viên Đại Thắng thân phụ Ma công thu hết những lời này vào tai. Mặt mày nó có chút sa sầm, không còn nằm trên giường mà là nằm trên mặt đất, cúi đầu nhìn xuống, phát ra thanh âm nghẹn ngào. Khi đám hầu tử, hầu tôn bị giết, Viên Đại Thắng đã duỗi ngón tay ra, điểm nhẹ vào chỗ trái tim Viên Nhị. Viên Nhị bị ám sát thất bại, Viên Đại Thắng tự thương tổn hồn phách, thủ hộ ở bên người gã. Hỏa Thị tiết đột ngột xuất hiện bạo tạc, nó lại càng bảo hộ Viên Nhị vào bên trong ngực mình. Trên giường bệnh, Viên Đại Thắng lại đưa tay chỉ trước khi chết. Trong khoảnh khắc đó, nó dường như được khúc Tần Liệt phó trận vang lên ... Viên Nhị chết rồi. Hầu Đầu bang sau một thời gian ngắn hỗn loạn đã bị một vị trưởng lão cấp tốc thượng vị nắm quyền, tiến hành ổn định cục diện. Viên Đại Thắng cũng đã chết! Đây là cảm thụ lớn nhất của Ninh Chuyết. Hắn thu hồi Thụ Vũ Đấu Viên - Đại Thắng, sửa chữa tốt toàn bộ cơ quan, nhưng căn bản không thể tìm thấy linh tính, giống như nó chưa từng tồn tại. "Ám ký của Tôn lão đại cũng không có biến hóa."
Ninh Chuyết siết chặt song quyền, mỗi khi hắn muốn tự mình hạ tràng, đi tìm kiếm tình huống thực tế của Tôn Linh Đồng, Ngã Phật Tâm Ma Ấn trong Thần hải của hắn liền không ngừng chấn động, tản mát ra Phật quang sáng chói. Ngã phật từ độ! Bảo ấn cảnh báo! Báo cho Ninh Chuyết biết một khi hạ tràng, chính là trúng phải tính toán của người khác. ... Sắc mặt Thích Bạch tái xanh. Gã nhìn chằm chằm Tôn Linh Đồng, khó mà tin được lại có người có thể chịu được hồn hình của mình! Hai tay, hai chân Tôn Linh Đồng đều bị đóng đinh quan tài, cả người ghim chặt bên trên trụ đứng. Lông mày y nhíu chặt, hai mắt trắng dã, cả người thỉnh thoảng run rẩy bởi vì nhận phải tra tấn. Hành hình đến tận đây, Thích Bạch vẫn không thu hoạch được gì. Vì duy trì Thẩm Phán quan, hồn lực, pháp lực mà gã hao phí càng ngày càng nhiều. Đổi lại ngày thường, y có lẽ đã đình chỉ việc tra tấn Tôn Linh Đồng. Dù sao hành hình đối phương cũng chỉ là vì thuận tiện moi móc thông tin về Thùy Thiều Khách, tiến hành mời chào Hàn Minh thần phục mà thôi. Đây hoàn toàn là một cuộc mua bán lỗ vốn. Nhưng thân lâm vào bên trong Hổ đấu, Thích Bạch bị tâm tính thắng bại cùng dục vọng chiến thắng mãnh liệt khống chế. "Có lẽ một khắc nữa hắn sẽ phải mở miệng!"
Thích Bạch mang theo chờ mong như vậy, sắc mặt dữ tợn gầm nhẹ, "Rất tốt, ta thích loại người xương cứng như ngươi vậy."
"Tiếp xuống, ngươi sẽ tiếp nhận đau đớn gấp mười lần trước đó!"
"Ha ha ha."
"Tử vong đối với ngươi mà nói là một chuyện hạnh phúc. Đáng tiếc, ngươi đã chọc giận ta."
Thích Bạch thôi phát pháp thuật, đánh thẳng vào Tôn Linh Đồng. Tôn Linh Đồng giống như bị dãy núi thật lớn đè ép lên mình, đau đớn mãnh liệt khiến cho y sinh ra ảo giác, phảng phất thể xác tinh thần đều bị dãy núi nghiền nát. Đau đớn vô biên thẩm thấu vào từng tấc da thịt, nhưng y hết lần này đến lần khác vẫn không hề bất tỉnh. Y giống như một chiếc thuyền con, rơi xuống vực sâu vô tận dưới đáy biển trong cuồng phong bão vũ. Ký ức quá khứ giống như một chùm sáng yếu ớt mà vô cùng quật cường, kiên trì lấp lánh bên trong hắc ám vô biên. Đều có liên quan tới Ninh Chuyết. "Người khác có thể chưởng khống chợ đen, vì sao chúng ta lại không thể?"
"Có ý tứ, liền để huynh đệ chúng ta đồng lòng, chấp chưởng chợ đen!"
"Tiểu Chuyết, ngươi không cần lộ ra chân diện mục của mình, dùng Thương Thiết Hán Giáp huyễn hóa ngụy trang là được. Dù sao ta đã bị người khác biết rõ, cũng không quan trọng nữa."
Ninh Chuyết cười, đổi cách gọi:
"Về sau đệ gọi huynh là Tôn lão đại đi!"
"Lão đại, có chút không ổn."
"Tôn lão đại, đệ ở ngay sau lưng huynh."
"Lão đại, xông lên đi!"
"Tôn lão đại, huynh yên tâm, đệ sẽ một mực đi theo huynh."
Đau đớn kịch liệt tựa như là biển sâu bao phủ lấy Tôn Linh Đồng. Y mở hai mắt ra, đôi mắt linh động trước kia hiện tại chỉ tràn ngập huyết thủy. Tôn Linh Đồng cười thảm một tiếng, tự biết hiệu quả của Không Không Như Dã Ấn có hạn, bản thân cũng khó có thể kiên trì. Y ngang nhiên phát động thủ đoạn cuối cùng! Thích Bạch nhạy cảm phát hiện dị thường, vô cùng kinh hãi:
"Cái gì? Ngươi vậy mà tự hủy hồn phách!"
Tôn Linh Đồng phát động Không Không Như Dã Ấn, công kích hồn phách của mình, dùng chuyện này đối kháng với Thích Bạch sưu hồn. Thích Bạch trừng lớn hai mắt, kinh nghi vạn phần:
"Tên Thùy Thiều Khách kia rốt cuộc là cái gì của ngươi? Ngươi vậy mà tình nguyện hồn phi phách tán cũng muốn bảo vệ hắn?!"
"Ngươi đến cùng có phải là người của Bất Không môn? Có phải là Ma tu hay không?!"
"Chẳng lẽ nói, hắn ta là đồng môn của ngươi? Là Thánh tử của Bất Không môn ư?"
"Ha ha ha ha."
Tôn Linh Đồng nhếch miệng, vô cùng gian nan phát ra tiếng cười cuối cùng, "Hắn không phải đồng môn, hắn chính là hảo huynh đệ của ta."
"Huynh đệ?"
Thích Bạch càng thêm nghi hoặc, "Huynh đệ không phải để bán sao? Vì một chút tin tức, ngươi ngay cả mạng cũng không cần? Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?"
Tôn Linh Đồng rũ tầm mắt của mình xuống, y quá mức suy yếu, thanh âm vô cùng nhỏ:
"Ta... ta chỉ muốn chứng minh... Hắn... hắn không nhìn lầm người."
Thích Bạch nghiêng tai lắng nghe, nghe được lại là như vậy. "Không thể nói lý!"
Gã phẫn nộ tới cực điểm. Từ lúc chào đời tới nay, gã chưa từng nổi giận đến như vậy! Gã cảm thấy bản thân đang bị xúc phạm một cách sâu sắc. Gã hoàn toàn mất kiên trì. Giờ khắc này, gã đã quên đi chuyện thu phục Hàn Minh, quên đi việc thăm dò Thùy Thiều Khách là ai. Gã chập ngón tay thành kiếm, hung hăng đâm về phía mi tâm Tôn Linh Đồng. Một cú đâm này nhất định có thể xuyên thủng trán Tôn lão đại, thực sự lấy đi tính mạng của y! Ầm! Bạo tạc đột nhiên phát sinh. Thích Bạch cười lạnh, cũng không để ý chút nào, khăng khăng muốn giết chết Tôn Linh Đồng. Nhưng sau một khắc, trận văn đại trận hiển hiện, một mực bảo vệ y vào bên trong, đỡ được một kích trí mạng nọ. Bạo tạc mãnh liệt ập tới, cảm giác nóng rực vô cùng. Một vụ nổ này đánh bay Thích Bạch, sau đó hoàn toàn bao trùm gã vào bên trong. Ngược lại, Tôn Linh Đồng thì dưới sự bảo vệ của trận văn bị chuyển dời ra khỏi phòng. Sau một khắc, y rơi xuống bên người một vị lão nhân. Lão nhân này tuổi già sức yếu, sắc mặt tang thương, khóe mắt đen xì, nếp nhăn có thể kẹp chết cả con muỗi. Mái tóc đen trên đầu lão rối bù, từ đỉnh đầu lan tràn đến bả vai, rủ xuống mu bàn chân, giống như một cái đấu bồng màu đen rộng lớn.
Tay lão chống quải trượng, phần lưng còng hẳn xuống, toàn bộ thân thể cong lại giống như con tôm. Hắn tự xưng Thùy Thiều Khách. Cũng là... Huynh đệ của Tôn Linh Đồng! - Giải thích, đấu bồng nghĩa là cái nón. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận