Tiên Công Khai Vật

Chương 396: Ninh Chuyết, ngươi xong đời rồi ! (1)

Chu Huyền Tích không lộ diện, thế như thần thức của y xuyên thấu qua căn phòng, quan sát thật kỹ sân khấu.
Không người nào biết ý đồ thực sự của y khi an bài như vậy cho Ninh Chuyết.
Bản thân y có ít nhất ba tầng ý nghĩ.
Một là để kiểm chứng những gì ghi trong nhật ký, xem xét khả năng điều khiển mộc ngẫu trong vở "Phương Thanh tẩy oan" của Ninh Chuyết.
Hai là muốn mượn chuyện như vậy để thức tỉnh tiểu tử Ninh gia này, cảm hóa hắn.
Cuối cùng là mượn chính bản hí khúc này để khuyên nhủ Ninh Chuyết, cho hắn cơ hội cuối cùng để bỏ gian tà theo chính nghĩa, chính là lúc này!
"Đây là những cơ quan mộc ngẫu mà Lý Lôi Phong đã dùng để biểu diễn lúc sinh thời."
Chu Hậu đích thân bước lên sân khấu, giao một bộ đạo cục mộc ngẫu cho Ninh Chuyết.
"Đa tạ."
Ninh Chuyết vội vàng chắp tay cảm tạ.
Chu Hậu đứng từ khoảng cách gần, đánh giá Ninh Chuyết một cách kỹ lưỡng từ trên xuống dưới, trong lòng lão tràn ngập hiếu kỳ, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười hiền hòa:
"Tiểu hữu, cố gắng lên!"
Sau khi đối phương đi xuống, Ninh Chuyết bắt đầu nghiên cứu những mộc ngẫu trong tay.
Kết cấu của những mộc ngẫu này rất đơn giản, chủ yếu dùng dây để điều khiển.
Lúc Ninh Chuyết đang làm quen, từ trong Dung Nham Tiên cung bắn ra một sợi Nhân Mệnh Huyền Ti, đáp xuống bên trên đỉnh đầu Ninh Chuyết, kết nối với linh hồn của hắn.
Giọng nói của Long Ngoan Hỏa Linh dọc theo Nhân Mệnh Huyền Ti truyền đến, vô cùng sốt ruột và gấp gáp:
"Tiểu chủ nhân, tiểu chủ nhân!"
"Không ổn rồi, Ninh Tiểu Tuệ kia đã dâng hiến Kim Phượng Kính cho Tiên cung, chúng ta xong, chúng ta xong đời rồi!"
"Một khi nàng có được một lượng lớn công tích, lập tức có thể nắm giữ chức vụ ở Sử Ký đình."
"Đến lúc đó, bí mật gì cũng không thể che giấu được nữa."
Ninh Chuyết thở dài, âm thầm thông qua Nhân Mệnh Huyền Ti đáp lại:
"Long Ngoan Hỏa Linh, hiện tại ta không đi được, không thể thoát thân!"
"Ngươi nhìn xem, sân khấu này chính là lồng giam."
"Tên bộ khoái kia đang nhìn chằm chằm vào ta như hổ đói."
Giọng nói của Long Ngoan Hỏa Linh trở nên bén nhọn chói tai, tựa như lửa đốt:
"Vậy phải làm sao bây giờ, phải làm sao mới được?"
"Ngài mau mau nghĩ cách đi!"
"Thuộc hạ đã sớm bảo ngài nghĩ cách, sớm bảo ngài ra tay đối phó với Ninh Tiểu Tuệ rồi!"
"Bây giờ ngài nhìn mà xem, nàng đã sắp thành công, còn ngài thì lại ở bên ngoài Tiên cung!"
Long Ngoan Hỏa Linh tức giận đến mức muốn chửi ầm lên, đang lúc nguy cấp sinh tử, vậy mà Ninh Chuyết lại đi biểu diễn múa rối cái gì chứ.
Không phải hắn vẫn luôn có cách xoay chuyển tình thế hay sao? Thế nào đến lúc này lại trở nên ngu ngốc như vậy!
Chu Huyền Tích vừa nhìn chằm chằm vào hắn, hắn liền không dám nhúc nhích, quả thực biến thành một kẻ vô dụng!
"Nếu biết thế này, ta đã chẳng đặt cược vào ngươi!"
"Ài!"
"Ta đúng là mù quáng, thật sự có mắt như mù!"
Trong chính điện Dung Nham Tiên cung, Long Ngoan Hỏa Linh đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu phun lửa.
Ninh Chuyết không để ý đến con Cung linh này nữa.
Trên sân khấu còn có ba bậc cầu thang.
Hắn bước từng bước lên bậc thang cao nhất, ngồi xuống bên trên một chiếc ghế tròn.
Đây là nơi mà Lý Lôi Phong thường ngồi lúc còn sống.
Chiếc ghế tròn này trông rất bình thường, thế nhưng Ninh Chuyết lại toát mồ hôi lạnh, cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa.
Hắn suy đi tính lại, biết rõ đây là Chu Huyền Tích đang gây áp lực cho mình, nhưng đồng thời cũng mượn chuyện này cho hắn một cơ hội để quay đầu là bờ!
Chỉ cần Ninh Chuyết diễn xong một vở múa rối này, gặp lại Chu Huyền Tích liền quỳ xuống dập đầu xin tha, khóc lóc kể lể mình tuổi nhỏ không hiểu chuyện, bị tu sĩ tà phái dụ dỗ, tiếp tế, nâng đỡ rồi bất tri bất giác lên thuyền giặc.
Giờ đây được Chu Huyền Tích cảm hóa, lại vì nhớ tới ân tình của Lý Lôi Phong mà áy náy, hắn quyết định nhận tội, sửa đổi lỗi lầm đã qua.
Đến lúc đó y nhất định sẽ nâng đỡ hắn, cho hắn một cơ hội để lập công chuộc tội.
Ninh Chuyết cũng hoàn toàn có thể liên lạc lại với Tôn Linh Đồng, đổ hết tội lỗi lên đầu Bất Không Môn, diễn cho thật sự tròn vai.
"Chu Huyền Tích để ta lên sân khấu, thực chất là cho ta một bậc thang, chỉ cần ta thuận theo ý của y, bước xuống khỏi sân khấu này, chính là ‘con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng’."
"Ta có thể tẩy trắng bản thân!"
"Tương lai dựa lưng vào Chu Huyền Tích, gây dựng công danh trên con đường chính đạo, người đời nhắc lại chuyện này cũng sẽ trở thành một đoạn giai thoại."
"Giống như những hí khúc kinh điển được lưu truyền nhiều đời này vậy!"
Ninh Chuyết không kìm được híp mắt, tâm trạng ngổn ngang.
Lúc nói chuyện với Tống Phúc Lợi, hắn đã nhìn thấy con đường thứ hai của cuộc đời mình. Con đường đó dẫn đến Phi Vân quốc.
Còn lúc này hắn đã nhìn thấy con đường thứ ba trong nhân sinh của bản thân. Con đường này, dẫn đến Nam Đậu quốc, thông hướng triều đình.
Nhân sinh dường như thực sự không chỉ có một con đường.
Nếu như dựa theo kế hoạch của Ninh Chuyết, hắn quyết chí đoạt lấy Dung Nham Tiên cung, chắc chắn sẽ phải đối đầu với Mông Vị, Chu Huyền Tích, là đối đầu với Mông gia, vương thất Nam Đậu quốc.
"Con đường nhân sinh mà ta từng lựa chọn... thật sự có thể thành công sao?"
"Ta thật sự có thể trở thành chủ nhân của Tiên cung ư?"
"Cho dù ta có trở thành chủ nhân của Tiên cung này, vậy phải xử lý những địch nhân như Mông Vị, Chu Huyền Tích như thế nào?"
"Ta có thể đi thẳng một mạch? Điều khiển Dung Nham Tiên cung bay thẳng lên trời sao?"
Ninh Chuyết không thể đảm bảo cho chính mình, hắn không thể đoán trước được tương lai.
Con đường nhân sinh mà hắn từng lựa chọn tràn đầy nguy hiểm, giống như nhảy vào bên trong dung nham vô tận, giống như là đang tự sát!
Thế nhưng nếu như dựa vào Chu Huyền Tích thì mọi chuyện lại khác.
Vị Thần bộ đại nhân này rất thưởng thức hắn!
Đối với điểm này, Ninh Chuyết hoàn toàn có thể cảm nhận được.
Thiên Lý mã thường có, nhưng Bá Nhạc thì không phải lúc nào cũng gặp được.
Dựa vào Chu Huyền Tích, hắn rất có thể sẽ lên như diều gặp gió. Ninh Chuyết hiểu rất rõ địa vị của người này ở trong vương thất.
Vương thất Nam Đậu quốc cũng không thiếu tu sĩ Kim Đan, nhưng Chu Huyền Tích chính là người nổi bật nhất trong số các tu sĩ Kim Đan này.
Tu vi không đại diện cho tất cả, tâm tính, tài năng, thiên phú mới là yếu tố quyết định chênh lệch giữa các tu sĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận