Tiên Công Khai Vật

Chương 279: Thiền Ngọc tẩu tẩu? (1)

Đến bước này, Ninh Chuyết vấp phải bình cảnh.
Hắn vốn là học sinh ngoan có thói quen chuẩn bị bài trước, nhưng nghiên cứu đến công pháp tầng tám đã là giới hạn, cũng đã lợi dụng thời gian một cách triệt để.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc phải chuẩn bị trước đến công pháp tầng chín. Trong suy nghĩ của hắn lúc trước, đây chính là một sự lãng phí vô bổ!
Đúng là tương lai thật khó đoán trước.
Hiện tại Ninh Chuyết không cách nào vận chuyển công pháp tầng chín, chỉ có thể lúng túng kẹt ở ở cảnh giới tầng tám đỉnh phong.
Nhưng quá trình song tu vẫn đang tiếp tục.
Lưỡng Nghi khí không ngừng truyền đến cho hắn, sau đó nhanh chóng tan ra bên trong ba đan điền, chuyển hóa thành nội tình của tam hải. Thế cho nên bên trong Thần hải có ý niệm cuồn cuộn nổi lên, số lượng tăng vọt đến mức độ đáng sợ; bên trong Khí hải pháp lực hội tụ, mây cuộn sóng trào, muôn hình vạn trạng; bên trong Tinh hải, tinh huyết bành trướng, từ hồ nước biến thành biển cả! Khó chịu, thật sự quá khó chịu! Ninh Chuyết chỉ cảm thấy phần ngực đau nhức, mi tâm phồng lên, tinh lực tràn đầy cực độ, hận không thể chạy như bay ba ngày ba đêm, trong lúc đó không ngủ không nghỉ mới tốt! Máu mũi của hắn chảy ra trước tiên, tiếp theo đó là máu từ sáu khiếu khác lần lượt tràn ra. Ngay khi hắn đang thầm kêu không ổn, Dương Thiền Ngọc rốt cục cũng tỉnh táo lại, khôi phục thần trí. Khi nhìn thấy quả cầu âm dương nhị khí giữa mình và Tôn Linh Đồng, nàng ta lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, sau đó lập tức dừng thuật Thải Âm Bổ Dương. "Tôn Linh Đồng, ngươi làm sao vậy? Không phải ngươi tu luyện Đồng Tử Công ư? Đồng Tử Công mà có thể có nhiều dương khí như vậy?"
Dương Thiền Ngọc vừa xấu hổ vừa tức giận, ánh mắt vô cùng phức tạp. Nhìn thấy cảnh này, Ninh Chuyết trong lòng trầm xuống, vội vàng tập trung tinh thần lên người Viên Đại Thắng, chuẩn bị hành động. Tôn Linh Đồng lại nói:
"Dương Thiền Ngọc, vừa rồi không phải ngươi điên cuồng muốn song tu với ta sao? Bây giờ ngươi đã toại nguyện, sao lại còn không cam lòng nữa?"
Dương Thiền Ngọc hừ lạnh một tiếng:
"Ta vốn bị địch nhân ám toán, uy năng cấp Nguyên Anh khó lòng chống đỡ. Ta có thể chống đỡ đến bây giờ cũng coi như đã cứu mạng ngươi một lần."
"Lần này ta theo lệnh đến đây là muốn thảo luận với ngươi chuyện hôn ước của chúng ta."
"Hôn ước năm đó là sư phụ của hai chúng ta làm chủ. Hiện tại chúng ta đều không nguyện ý, hủy bỏ hôn ước mới là con đường đúng đắn."
"Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện này, song tu đã thành sự thật."
"Ngươi phải trở về cùng với ta, giải thích rõ ràng mọi chuyện với sư phụ ta, cũng phải cho ta một cái công đạo!"
Ninh Chuyết hoang mang.
Hắn đột nhiên cảm thấy không ổn:
"Chẳng phải lão đại đã nói, song tu dương khí, âm khí ở mức độ này là rất bình thường sao? Cũng không liên quan đến nguyên dương, nguyên âm!"
Ninh Chuyết rất muốn mở miệng hỏi Tôn đại ca của mình, nhưng hiện tại cũng không phải lúc, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn. Tôn Linh Đồng ngẩng đầu trừng mắt nhìn Dương Thiền Ngọc:
"Ta không về! Nếu như ta về bổn tông, cái mạng nhỏ chắc chắn không còn!"
"Hôn ước giữa ngươi và ta chẳng qua là sư phụ ngươi tính toán cho ngươi, nhắm vào thiên tư Linh Đồng của ta. Loại âm mưu dã tâm như vậy ngay cả người qua đường đều biết!"
"Sư phụ ta là bị người tính kế cho nên mới thua trong trận đánh cược, bất đắc dĩ phải đồng ý môn hôn ước này."
"Ta dựa vào cái gì mà phải theo ngươi trở về?"
"Ta còn chưa tìm được sư phụ mình!"
Tôn Linh Đồng trực tiếp lắc đầu, quả quyết cự tuyệt. "Hơn nữa ta cần gì cho ngươi bàn giao vậy?"
"Ngươi dựa vào cái gì bắt ta phải giải thích cho ngươi?"
"Là ngươi điên cuồng muốn song tu với ta, ta có thể làm gì được chứ?"
Tôn Linh Đồng liên tiếp phản bác khiến Dương Thiền Ngọc á khẩu trong trả lời được. "Tình huống lúc đó, ngươi và ta đều trúng quỷ thuật mị hoặc, ta cũng không sao, thế nhưng ngươi lại bị ảnh hưởng."
"Ngươi phải cảm ơn ta đã cứu mạng ngươi mới đúng!"
"Nếu không phải ta để cho ngươi hút lấy dương khí, để cho ngươi âm dương hài hòa, lúc đó ngươi đã sớm bị đè nén tới mức âm khí cuồn cuộn phun trào, không chết cũng tàn phế. Bây giờ còn có thể bình an vô sự nói chuyện với ta như vậy?"
"Ngươi cũng biết ta tu luyện Đồng Tử Công! Ngươi có biết ta mạo hiểm tán công, cưỡng ép rút dương khí trong cơ thể ra, phải trả giá đắt đến mức nào hay không!"
Dương Thiền Ngọc vừa định mở miệng nói chuyện. Tôn Linh Đồng lại nói:
"Nếu ngươi muốn mang ta trở về, vậy thì chỉ có thể mang thi thể của ta đi mà thôi."
"Ta thà tự bạo cả hồn phách, cũng tuyệt đối sẽ không để lại cho ngươi!"
Tôn Linh Đồng thể hiện ra một mặt cương liệt, cường ngạnh, như thể dáng vẻ liều mạng cầu cứu Ninh Chuyết lúc trước cũng chỉ là một cơn ảo giác. "Tốt tốt tốt. Tôn Linh Đồng ngươi khá lắm, miệng lưỡi sắc bén đến như vậy!"
"Vừa mới song tu với ta xong liền trở mặt không quen biết."
"Tốt, cực kỳ tốt! Đúng là danh sư xuất cao đồ!"
Dương Thiền Ngọc tức giận đến mức sắc mặt xanh mét. Tôn Linh Đồng buông tay ra:
"Ngươi cũng đâu có mất đi nguyên âm, chỉ bỏ ra chút âm khí, có gì mà phải tính toán?"
"Bằng địa vị, thiên tư của ngươi, không biết đã song tu với bao nhiêu tu sĩ rồi!"
"Ngươi muốn dùng chuyện này để áp chế ta, ngươi cho rằng ta là kẻ ngu sao?"
"Ngươi!"
Dương Thiền Ngọc nổi giận đùng đùng. Tôn Linh Đồng cười lạnh:
"Ngươi lại muốn động thủ sao? Ta vừa mới cứu ngươi, ngươi liền lấy oán trả ơn ư?"
"Ta phải nhắc nhở ngươi một chút, giữa chúng ta còn có hôn ước."
"Ngươi muốn động thủ với ta, cẩn thận hôn ước phản phệ!"
Tôn Linh Đồng lắc lắc ngón tay út mũm mĩm, dáng vẻ cười híp mắt khiến người ta nhìn thấy liền muốn đánh cho y một trận. Dương Thiền Ngọc bị đối phương phản bác cho cứng họng không trả lời được, ánh mắt nàng ta khẽ động, phát hiện Quỷ vụ đang nhanh chóng tiêu tán. Nơi này không thể ở lâu. Dương Thiền Ngọc hít sâu một hơi:
"Hừ, ngươi chiếm tiện nghi của bổn cô nương, còn muốn khoe mẽ, chối tội hay sao?!"
"Ta nói cho ngươi biết, Tôn Linh Đồng, chuyện này còn chưa xong đâu!"
Sau khi nói xong, nàng ta lập tức thi triển pháp thuật, xé rách hư không rời đi, biến mất tại nguyên chỗ. Một tấm phù lục đang còn trôi nổi giữa không trung. Đây là thứ do Dương Thiền Ngọc để lại. Hai mắt Tôn Linh Đồng sáng lên, nhanh chóng đưa tay chụp lấy. Trong tích tắc y chạm vào phù lục, giọng nói của Dương Thiền Ngọc lập tức vang lên bên tai:
"Tôn Linh Đồng! Tấm Độn Không Phù này để lại cho ngươi bảo mệnh."
"Giữ lại cái mạng nhỏ của ngươi, chờ sau này ta sẽ tính toán rõ ràng!"
Tôn Linh Đồng cười hì hì, cũng không để tâm chút nào:
"Tính sổ sách với ta? Phải nói là với lão đệ của ta mới đúng!"
"Ta có song tu với ngươi đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận