Tiên Công Khai Vật

Chương 166: Chiến cơ cuối cùng (2)

"Khí vận mê hoặc ta, để cho ta liên tục phạm phải sai lầm!"
"Vì sao ta lại không giết tên Tôn Linh Đồng kia? Dù muốn thu phục Hàn Minh cũng không chỉ có con đường tắt này."
"Ta cũng không nên một đường tiến hành truy sát. Hai gia hỏa Trúc Cơ kỳ này hoàn toàn chính xác vô cùng chán ghét, nhưng ta cũng không cần thiết náo mọi chuyện ra thật lớn như vậy a."
Dựa theo kế hoạch nguyên bản của Thích Bạch, gã chỉ muốn ẩn nấp bản thân mình, hành sự tùy theo hoàn cảnh.
"Tại sao ta lại muốn liên tiếp thi triển pháp thuật? Ở trong Tiên thành này, pháp thuật sẽ gặp phải áp chế lớn nhất, hoàn toàn là làm chuyện tốn công mà không có kết quả."
"Ta có lẽ phải mau giết hai người này, sử dụng thiên tư hay không cũng không quan trọng, nhưng ta hết lần này tới lần khác lại thả ra âm hồn cùng Quỷ tướng, muốn đi tra tấn, phản sát bọn chúng, Chuyện này lãng phí quá nhiều thời gian."
"Ta nên dùng ra thủ đoạn mạnh nhất, nhanh chóng giết chết hai gia hỏa này, tránh cho đêm dài lắm mộng. Ta đã lãng phí quá nhiều cơ hội bên trong một trận chiến này!"
"Hai người này đã kinh doanh trong Tiên thành quá lâu, căn cứ dưới lòng đất tầng tầng lớp lớp, nếu trong lúc nhất thời giết không được, ta cũng nên kịp thời thu tay lại mới đúng."
"Dù sao tên Tôn Linh Đồng kia đã bị ta gieo xuống ấn ký, không phải tu sĩ Kim Đan sẽ không thể giải, ta cứ thả bọn chúng trước, đợi đến thời cơ phù hợp lại đi truy sát, không phải càng tốt hơn sao?"
"Đáng chết nhất chính là gia hỏa Thùy Thiều Khách kia!"
"Thiết lập từng tầng từng tầng bẫy rập, lại để cho ta tiêu hao cùng với đại trận Tiên thành, làm cho ta nhất định phải vận dụng toàn lực."
"Nếu không có như vậy, có lẽ Mông Vị sẽ không dùng hạch đào nện ta."
Thích Bạch hoàn toàn tỉnh táo lại sau một cú nện này. Đủ loại suy nghĩ cấp tốc xẹt qua trong đầu gã ở giữa sấm chớp vang dội. Gã lập tức ngẩng đầu lên, liền thấy một kích toàn lực của Ninh Chuyết.
"Muốn chết!"
Lông tơ của Thích Bạch dựng đứng, kinh hãi không gì sánh được.
"Tuyệt đối không thể để cho hắn đánh trúng vết thương trên đỉnh đầu mình."
Thế nhưng gã đã không kịp thi triển thủ đoạn phòng ngự cường đại hơn. Thậm chí ngay cả pháp bảo hộ thân đều không kịp kích phát.
Pháp khí Quỷ Vụ Khăn Lụa.
Dưới tình thế cấp bách, gã điều động thần niệm, từ bên trong đai lưng chứa đồ rút ra một dải khăn lụa. Đây là pháp khí mà gã thường xuyên sử dụng ở giai đoạn Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, khiến gã có thể để cho bản thân che đậy quỷ vụ, ngụy trang thành âm hồn khi lâm vào bên trong hoàn cảnh nguy hiểm đến tính mạng. Quỷ Vụ Khăn Lụa có trợ giúp rất lớn đối với gã, để gã có thể tiếp cận thành công một chút u quỷ ác hồn, tiến hành chưởng khống. Món pháp bảo này nương theo gã gian nan cất bước, dần dần tích lũy từng giờ từng phút, từng bước một leo lên, cuối cùng trở thành đệ tử chân truyền của Phệ Hồn tông. Chờ đến khi gã tấn thăng Kim Đan, tần suất sử dụng kiện pháp khí đắc lực này liền nhanh chóng giảm xuống, càng ngày càng ít sử dụng. Thích Bạch lưu tại nó ở bên trong đai lưng chứa đồ, càng nhiều hơn chính là lưu lại một kỷ niệm đẹp. Không ngờ rằng đến giờ khắc sinh tử tồn vong này, thứ gã có thể cấp tốc dùng cũng chỉ có món pháp khí này. Ầm! Một kích toàn lực của Ninh Chuyết xuyên thủng quỷ vụ, nặng nề nện lên trên ngực Thích Bạch. Trong tích tắc này, vòng bảo hộ kim quang trên toàn thân Thích Bạch chống đỡ không nổi, vỡ vụn thành vô số mảnh, lấp lóe một hồi ở trên không trung, sau đó hóa thành hư không. Xương ngực của Thích Bạch đứt gãy bốn, năm cái, phần ngực lõm vào, các loại nội tạng như phổi gặp trọng kích, kém chút bị chấn thành mảnh vỡ. Gã như là lưu tinh trụy địa đánh vỡ một tòa phòng ốc, đập xuống đất, khiến cho mặt đất chấn động. Bất chợt phòng ốc sụp đổ, khói bụi nổi lên bốn phía, vùi lấp hoàn toàn gã bên trong đống đổ nát.
"Hắn không chết!"
Tôn Linh Đồng một mực quan sát chiến trường, không để ý hai mắt mình sớm đã chảy ra huyết lệ. Ninh Chuyết trong lòng trầm xuống, hung hăng cắn răng, lại tiếp tục đề cao khí thế của bản thân, đâm đầu thẳng vào bên trong bụi mù. Quỷ Vụ Khăn Lụa phá toái. Nhưng chính bởi vì có nó yểm hộ, để cho công kích của Ninh Chuyết rơi vào lồng ngực mà không phải đỉnh đầu của Thích Bạch, gián tiếp lưu lại cho gã một mệnh. Ninh Chuyết điên cuồng đánh tới, có điều thời gian mà Thích Bạch có thể sử dụng đã nhiều hơn trước đó rất nhiều. Gã lấy ra một kiện pháp bảo. Đãng Hồn Bát Lãng Cổ! Mặt trống trắng bệch, chính là từ da người chế thành, mơ hồ có chút trong suốt, bên trong tối tăm có thể phát ra huỳnh quang nhàn nhạt. Phần thân trống là từ mặc ngọc điêu khắc thành, hàn khí tỏa ra bốn phía. Chuôi trống lại là xương ngón tay màu vàng xám của người trưởng thành, được lắp lên theo từng đoạn từng đoạn. Thích Bạch lay động Đãng Hồn Bát Lãng Cổ. Đùng đùng đùng.
Tiếng trống vô cùng thanh thúy, mỗi một lần đều vang ở trong tâm trí Ninh Chuyết cùng với Tôn Linh Đồng, mãnh liệt chấn động hồn phách của bọn hắn. Tôn Linh Đồng vốn đã thân thể trọng thương, sau khi nghe được tiếng trống này lập tức thất khiếu chảy máu, đôi mắt vô thần, không thể vận chuyển Linh đồng được nữa, không thể không ngưng lại. Ninh Chuyết chỉ cảm thấy thiên địa trong tầm mắt lay động, bước chân hắn lảo đảo, kém chút cắm đầu ngã xuống đất. Cũng vì vậy, công kích mà hắn súc thế một lần nữa cũng đã bị đánh gãy.
"Tiểu Chuyết!"
Tôn Linh Đồng kinh ngạc thốt lên, thanh âm truyền đến trong tai Ninh Chuyết. Nhiều năm tôi luyện thành ăn ý để cho Ninh Chuyết trong nháy mắt biết ý tứ mà Tôn Linh Đồng muốn biểu đạt rằng đây là chiến cơ cuối cùng của bọn hắn!
Nhất định phải thừa cơ diệt trừ Thích Bạch, đánh mất cơ hội đợi đến khi Thích Bạch thở dốc qua khoảng thời gian mấu chốt này, bọn hắn sẽ phải bại vong. Ninh Chuyết gần như đã hết đạn cạn lương rồi. Cơ quan tạo vật kham khổ tích lũy bao nhiêu năm qua đã tiêu hao đến bảy tám phần, chỉ còn lại vài thứ căn bản cũng không lên nổi mặt bàn.
Cũng chỉ còn một kiện duy nhất!
Thụ Vũ Đấu Viên!
Ninh Chuyết quỳ một chân trên đất, thả ra cơ quan đấu viên. Vì ứng đối với một trận chiến này, hắn chỉ giữ lại cơ quan bộ kiện hạch tâm, những thứ có thể thay đổi đều là thay một lần, để hình thái Thụ Vũ Đấu Viên biến đổi vô cùng lớn. So sánh giữa ngoại quan cũ và mới gần như không có chỗ nào giống nhau cả. Đấu Viên thân phụ tâm ấn, lại có đầu trượng cắm ở trên thân. Ninh Chuyết khẽ vung cánh tay, mười ngón thôi động pháp lực Huyền Ti, xâu chuỗi đến những vị trí then chốt của Thụ Vũ Đấu Viên. Phía dưới ba loại phương thức chỉ huy như vậy, Thụ Vũ Đấu Viên nhanh chóng giết tới trước mặt Thích Bạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận