Tiên Công Khai Vật

Chương 570: Cho Viên mẫu uống thuốc (1)

Tộc địa chủ mạch Ninh gia.
Trong mật thất nơi ở của Ninh Tựu Phạm.
Trên giường có một con Hỏa Dung Ma Viên già nua đang nằm.
Ninh Tựu Phạm ngồi ở bên mép giường, một tay bưng lấy chén thuốc, một tay cầm cái thìa, múc từng thìa dược thủy đậm đặc đút cho Ma Viên uống.
"Nào, Viên mẫu, uống thuốc này vào, thương thế của ngươi sẽ khỏi nhanh hơn."
Ninh Tựu Phạm mỉm cười, ngữ khí vô cùng nhu hòa.
Con Hỏa Dung Ma Viên này chính là con Yêu thú cấp Nguyên Anh từng có nhiều dây dưa với Ninh Tựu Phạm, được lão ta cứu trong Dung Nham Tiên cung.
Viên mẫu khẽ mở miệng, mặc cho Ninh Tựu Phạm rót dược thủy vào trong miệng mình.
Với tư cách là một con Yêu thú, bản năng cầu sinh của nó cực kỳ mạnh mẽ. Sau khi biết dược thủy có lợi cho mình, nó chưa từng cự tuyệt một chút nào. Trong ánh mắt Viên mẫu nhìn Ninh Tựu Phạm lộ ra vẻ phức tạp. Một mặt nó vô cùng cảm kích lão ta, dù sao lão cũng đã cứu mạng nó. Mặt khác nó cũng phẫn nộ với việc Ninh Tựu Phạm thừa lúc nó gặp nạn, lợi dụng lúc nó suy yếu nhất, dùng quan thuật và pháp bảo cưỡng ép trói buộc nó thành nô bộc. Cuối cùng, trong ánh mắt Viên mẫu còn lộ ra rất nhiều tình ý. Cả đời này, nó đã có rất nhiều bạn lữ, nhưng Ninh Tựu Phạm lại mang đến cho nó cảm giác mới mẻ, đặc biệt nhất, khiến nó ấn tượng sâu sắc. Đặc biệt là khoảng thời gian gần đây nằm trên giường dưỡng thương, nó được Ninh Tựu Phạm chăm sóc vô cùng chu đáo. Đây là tư vị mà nó chưa từng được nếm trải trong cuộc đời này.
Trong thế giới Yêu thú đầy rẫy sự cạnh tranh tàn khốc, bạo ngược và vô tình. Trước khi dưỡng thương, nó chưa từng nghĩ tới mình có thể được đối xử như vậy! Thì ra nhân sinh còn có thể sống như thế này. Tâm khí của Viên mẫu đã suy yếu rất nhiều. Nó vốn đã già yếu không chịu nổi, thọ nguyên sắp cạn. Có thể gặp được Ninh Tựu Phạm vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời, nó cảm thấy mình thật may mắn. Nếu là khi còn trẻ, đang còn sung sức, bị một sinh linh cấp độ Kim Đan cưỡng ép, nó nhất định sẽ vùng lên phản kháng, tuyệt đối không chịu khuất phục. Nhưng bây giờ nó đã già rồi, ý chí cũng chẳng còn bao nhiêu. Nó chìm đắm trong ôn nhu mà Ninh Tựu Phạm dành cho mình, tận hưởng những tháng ngày tươi đẹp cuối cùng của cuộc đời. Ninh Tựu Phạm cho Viên mẫu uống dược thủy xong, lại lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau khóe miệng cho nó. Lão ta nói:
"Viên mẫu, ta biết thọ nguyên của ngươi không còn nhiều."
"Nhưng ta không muốn ngươi chết, ta muốn ngươi phải sống tiếp!"
Nói đến đây, lão nắm lấy tay Viên mẫu:
"Ta biết trong lòng ngươi oán ta, hận ta cường ngự ngươi, dùng quan thuật và pháp bảo khiến ngươi không cách nào phản kháng được."
"Ta thừa nhận mình có tư tâm, bởi vì ta muốn ngươi ở bên cạnh ta!"
"Những ngày qua, ta chữa thương cho ngươi, ngươi hẳn đã biết thành ý của ta rồi."
"Nhưng hiệu quả của loại dược tề này ngày càng kém, ta muốn tìm dược thủy tốt hơn để chữa thương cho ngươi. Mấy ngày về trước, ta đã phái thành viên gia tộc đi Vạn Dược cốc tìm thuốc cho ngươi."
"Hôm nay, ta đã nhận được thư hồi âm của tộc nhân đó. "Ở đó quả thực có Linh dược trị thương cho ngươi. Ngươi đi cùng ta một lần có được không?"
Hỏa Dung Viên mẫu đạt đến cấp Nguyên Anh, trí tuệ không tầm thường. Ninh Tựu Phạm lại dùng thần thức để giao tiếp, không có trở ngại về ngôn ngữ. Nghe thấy có dược thủy tốt hơn, con mắt của Viên mẫu lập tức sáng lên. Chờ đến khi Ninh Tựu Phạm nói xong, nó liền vội vàng gật đầu đồng ý.
"Như vậy cũng tốt. Ta biết, ngươi cũng rất muốn ở bên ta, đúng không?"
Ninh Tựu Phạm cảm thấy vô cùng vui vẻ. Có thể thuyết phục Viên mẫu chủ động đi là tốt nhất. Nếu như dùng quan thuật và pháp bảo cưỡng ép cũng không phải là không được, nhưng làm vậy thì thủ đoạn quá mức cường ngạnh. Về một điểm này, kỳ thực ý nghĩ của Ninh Tựu Phạm và Ninh Chuyết là hoàn toàn giống nhau, không cần cường ngự, chỉ lấy tình cảm để cảm hóa. Thuyết phục Viên mẫu thành công, Ninh Tựu Phạm liền tiến vào Dung Nham Tiên Cung, bái kiến Mông Vị, báo cáo chuyện này với đối phương. Mông Vị cũng biết Ninh gia dựa lưng vào Hoàng thất Nam Đậu, mặc dù không nguyện ý nhưng cũng không thể cưỡng cầu. Dù sao Ninh Tựu Phạm cũng không phải thuộc hạ của y.
Y chỉ đành dặn dò Ninh Tựu Phạm, bảo lão ta phải đi nhanh về nhanh. Tốt nhất là trước khi cạm bẫy được bố trí xong thì phải quay về Hỏa Thị sơn. Dù sao thêm tay một người thì nhiều hơn một phần nắm chắc. Ninh Tựu Phạm cũng tự biết, Mông Vị muốn dựa vào không phải là bản thân mình mà chính là Viên mẫu. Cũng chính vì như vậy, lão ta càng kiên định quyết tâm đi Vạn Dược Môn hơn. Bởi vì đại chiến sắp tới, mà Viên mẫu vẫn chưa khỏi hẳn. Nếu như lão ta ở lại Hỏa Thị Tiên thành, chắc chắn không thể khoanh tay đứng nhìn trong chuyện bắt Hỏa Tinh vạn năm. Bởi vì Hỏa Tinh vạn năm uy hiếp đến an nguy của toàn bộ Hỏa Thị Tiên thành. Là một thành viên trong thành, lại có được tu vi Kim Đan, Ninh Tựu Phạm phải gánh vác trách nhiệm của cường giả chính đạo. Dù sao Ninh gia đang còn sinh sống ở nơi này. Ninh Tựu Phạm lo lắng, lần này xuất thủ chẳng may bị Mông Vị tính kế, hại chết đi Viên mẫu.
Lão có thể chưởng khống Hỏa Dung Ma Viên cấp Nguyên Anh là nhờ có sự ủng hộ của Chu gia. Ninh gia bây giờ là lực lượng chủ yếu để kiềm chế Mông gia. Nếu Mông Vị có ý đồ xấu, nhân trận chiến này tiến hành ám toán giết chết Viên mẫu, vậy Ninh gia sẽ thua lỗ rất lớn! Cho nên lão ta cần phải điều chỉnh trạng thái của Viên mẫu đến mức tốt nhất có thể. "Vạn Dược Môn đích thật là nơi chữa thương tốt, không ngờ Chuyết nhi lại chạy nhanh đến như vậy."
"Hình như nó cũng đang làm mưa làm gió ở nơi đó."
"Tên tiểu tử thối này..."
Ninh Tựu Phạm lén lút mang theo Viên mẫu, lặng lẽ rời khỏi Hỏa Thị sơn, đi thẳng về phía Vạn Dược Môn. Lão ta khá quen thuộc với tông môn này. Năm đó đoàn người di cư của Ninh gia chính là thông qua dòng sông ngầm dưới lòng đất, rời khỏi Vạn Yêu động, trực tiếp tiến vào Vạn Dược cốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận