Tiên Công Khai Vật

Chương 333: Vì đại cục (2)

Ninh Tựu Phạm bối rối.
Lão ta nhất thời có chút sững sờ.
Nói thật, vị lão tổ này còn chưa từng gặp tên vãn bối nào trong tộc như vậy!
Thật là quá vô lễ.
Lão đang muốn ra tay giáo huấn Ninh Chuyết một phen, nhưng lại bị Chu Huyền Tích ngăn cản.
Chu Thần bộ nói:
"Hiện tại vẫn cần đứa nhỏ này phối hợp với chúng ta."
"Đại cục làm trọng, tạm thời ổn định tâm lý của hắn mới là thượng sách."
Ninh Tựu Phạm nhất thời nhíu mày.
Chu Huyền Tích lại nói:
"Ninh Chuyết là tiểu bối của nhà các ngươi, ngươi còn không hiểu nó sao?"
"Ta chỉ hơi nhắc nhở ngươi một chút."
"Hắn xuất thân từ chi mạch, từ nhỏ đã bị đối xử hà khắc, mặc dù được đi học đường, được bồi dưỡng, nhưng vẫn luôn tích lũy tạo nghệ cơ quan thuật, chưa từng bộc lộ tài năng. Nói cách khác, hắn không được coi trọng ở học đường."
"Cũng chính là vào khoảng thời gian Dung Nham Tiên cung xuất thế, tạo nghệ cơ quan thuật của hắn mới đạt đến trình độ tích lũy đủ để bộc phát."
"Cũng trong khoảng thời gian gần đây, hắn mới phát hiện ra bản thân mình có thiên tư."
"Thiếu niên không nhận được tình yêu thương của họ hàng ruột thịt, tự mình sinh tồn mười sáu năm mới trưởng thành đến như vậy, ngươi đừng mong nó sẽ hiếu kính trưởng bối, cao tầng của Ninh gia từ trong xương cốt."
"Ngươi cũng đừng quên, trước đó không lâu nó còn kéo thiếu tộc trưởng nhà các ngươi xuống ngựa. Mà cho đến bây giờ, vị thiếu tộc trưởng trước kia của các ngươi vẫn còn bị nhốt trong tư lao của gia tộc đúng không?"
Lông mày Ninh Tựu Phạm càng nhíu chặt hơn:
"Vậy ý của Chu đại nhân là..."
Chu Huyền Tích chỉ mỉm cười chứ không đáp.
Lão tổ của Ninh gia cảm thấy rất không thoải mái!
Làm sao vậy?
Lão đường đường là tu sĩ Kim Đan của Ninh gia, là lão tổ của gia tộc này, còn phải nhường nhịn một vãn bối trong tộc sao?
Thật là đảo lộn trời đất!
Nhưng Chu Huyền Tích nói cũng không sai, mọi chuyện đều phải lấy đại cục làm trọng.
Đại cục hiện tại là gì?
Chính là dụ phủ Thành chủ phạm phải sai lầm, phái người đến ám sát Ninh Chuyết.
Chỉ khi nắm được nhược điểm của đối phương, bọn họ mới có thể thuận thế chứng minh, vạch trần tội danh phủ Thành chủ phái ma tu bóng đen đánh nổ Tiên cung, nuôi khấu tự trọng mà thôi!
Một khi đại tội được chứng thực, Vương thất Nam Đậu liền có thể danh chính ngôn thuận ra tay, lật đổ toàn bộ cục diện của Hỏa Thị Tiên thành.
Đến lúc đó Chu Huyền Tích không cần làm gì cả, được trực tiếp tiến cử, trở thành Cung chủ Tiên cung.
Ninh Tựu Phạm không khỏi lâm vào trầm mặc.
Hiện tại nếu như Ninh Chuyết buông tay, không tiếp tục giả vờ nữa, như vậy rất dễ bị Phí Tư phát hiện ra sơ hở, trong lòng sinh cảnh giác, còn nói gì đến ám sát?
Cho nên Chu Huyền Tích nói không sai, trước tiên phải ổn định tâm lý cho Ninh Chuyết, phải thuyết phục hắn phối hợp với bọn họ.
Đương nhiên các vị lão tổ Kim Đan cũng không phải là không có thủ đoạn, ví dụ như một số pháp thuật có thể khống chế Ninh Chuyết giống như điều khiển mộc ngẫu khôi lỗi vậy.
Nhưng làm như vậy rất không tốt.
Một mặt, bọn họ đều là tu sĩ chính đạo, đều là người có phong cốt. Đường đường là tiền bối, hơn nữa tổng cộng sáu người, thế mà lại đi khi dễ một tiểu bối tu vi Luyện Khí kỳ, thật sự là không thể nào nói nỗi nữa.
Đặc biệt Ninh Tựu Phạm thân là lão tổ của Ninh gia, vốn nên che chở cho tộc nhân nhỏ yếu, kết quả lại cấu kết với năm tên tu sĩ Kim Đan khác, khi dễ, khống chế vãn bối của mình, thật sự là quá mất mặt.
Mặt khác, Ninh Chuyết cần phải duy trì trạng thái bình thường. Chỉ khi hắn nguyện ý phối hợp thì mới có thể lừa gạt được Phí Tư ở mức độ lớn nhất.
Những thủ đoạn khống chế cưỡng ép mà các vị lão tổ có thể sử dụng sẽ rất dễ dàng để lại manh mối, hoặc là khó che giấu dị trạng, để cho Phí Tư nhanh chóng phát hiện ra.
"Lão tổ, lão tổ, ngài còn đó hay không? Ngài còn đó hay không?"
Ninh Chuyết thấy Ninh Tựu Phạm im lặng không đáp lại mình lâu như vậy, vội vàng nhỏ giọng gọi.
"Ta ở đây."
Ninh Tựu Phạm bị chọc giận mà cười lên, "Tiểu tử thối như ngươi, thật sự là muốn ăn đòn."
"Lão phu ở đây nói rõ cho ngươi biết, ngươi không thể trốn tránh được, ngoan ngoãn ở lại đây cho lão phu, chờ người ta đến ám sát."
"Có lão phu ở đây, ngươi không chết được đâu!"
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, ngươi muốn cái gì thì cứ nói ra để cho lão phu xem thử, có thể ban thưởng luôn cho ngươi hay không. Chắc chắn sẽ không để ngươi phải mạo hiểm vô ích."
Ninh Chuyết cười khổ, đặt mông ngồi xuống trên ghế.
Sắc mặt hắn vô cùng khó coi:
"Thật sự không thể chạy sao? Lão tổ."
Ngữ khí của Ninh Tựu Phạm trầm xuống:
"Không thể."
"Được rồi. Nhanh nói ra yêu cầu của ngươi đi."
Ninh Tựu Phạm đã mất kiên nhẫn, lão đường đường là tu sĩ Kim Đan, còn Ninh Chuyết chỉ là tiểu bối Luyện Khí nho nhỏ, cho ra thái độ như vậy đã là cực kỳ nể mặt rồi.
"Vâng."
Ninh Chuyết lập tức cắn răng, "Lão tổ, vãn bối muốn kế thừa toàn bộ gia tộc, vãn bối muốn làm tộc trưởng!"
Ninh Tựu Phạm trầm mặc.
"Lão tổ? Lão tổ?"
Ninh Chuyết lại mở miệng gọi.
Ninh Tựu Phạm lần thứ hai bị hắn chọc cho cười lên:
"Ngươi chỉ là một tên tu sĩ Luyện Khí kỳ nho nhỏ, vậy mà dã tâm lại lớn như vậy, muốn nhúng tay vào vị trí tộc trưởng sao?"
Ninh Chuyết vội vàng nói:
"Lão tổ, làm tộc trưởng oai phong biết bao nhiêu, vãn bối chính là đang muốn như vậy."
"Đặc biệt là Ninh gia chúng ta hiện tại, đám người chủ mạch kia suốt ngày nhìn chi mạch chúng ta không vừa mắt, luôn tìm biện pháp để chèn ép chúng ta từ mọi phương diện."
"Cuộc sống của chi mạch chúng ta rất khổ sở."
"Nếu không vãn bối cũng sẽ không dẫn theo một đám người đến chợ đen lăn lộn kiếm sống, lão tổ."
Ninh Tựu Phạm nghe xong lại rơi vào trầm mặc lần nữa.
Lão cũng không phải là không biết tình huống hiện tại của Ninh gia, cũng minh bạch những lời Ninh Chuyết nói không hề sai.
Nhưng vị lão tổ Ninh gia này rất khó ra tay với chủ mạch.
Chủ mạch cũng là huyết mạch của Ninh gia, cũng là hậu duệ trực hệ của một vị lão tổ khác của gia tộc này. Ninh Tựu Phạm đã đáp ứng với hảo bằng hữu của mình, sẽ chăm sóc tốt đám hậu bối của y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận