Tiên Công Khai Vật

Chương 596: Lễ gặp mặt

Ngày hôm sau.
Trời quang mây tạnh.
Vạn Dược Môn mở rộng sơn môn. Lâm Bất Phàm đứng trước sơn môn, đưa mắt nhìn về phía xa xa trên không trung. Các đệ tử Trúc Cơ kỳ phân bố hai bên đường núi, ai nấy đều tư thế thẳng tắp, tinh thần phấn chấn, cung kính đứng nghiêm, im lặng chờ đợi khách quý.
Rất nhiều tu sĩ đứng từ xa, nhao nhao nhìn về phía này.
Lão tổ Kim Đan của Ninh gia - Ninh Tựu Phạm mặc áo bào xanh, chân đạp tường vân, chậm rãi đáp xuống trước sơn môn Vạn Dược Môn.
Bên trái lão là một con Hỏa Dung Ma Viên già nua, bên phải là một thiếu niên áo trắng, dung mạo tuấn tú, đầu có phần to lớn.
Chính là Viên mẫu và Ninh Chuyết.
Ninh Tựu Phạm đáp xuống trước sơn môn, cung kính chắp tay hành lễ, nói:
"Lâm môn chủ, Ninh mỗ hơn mười năm trước mang theo cả tộc di chuyển, từng được Vạn Dược Môn trợ giúp, vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, hôm nay đến bái phỏng sơn môn, được ngài đích thân ra nghênh đón thật sự là vinh hạnh vô cùng!"
Lâm Bất Phàm mỉm cười, khẽ gật đầu:
"Ninh đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt."
Ánh mắt y dừng ở trên người Viên mẫu, thầm nghĩ:
"Quả nhiên là Ma Viên cấp Nguyên Anh!"
Ninh Tựu Phạm giới thiệu:
"Đây là Linh sủng của tại hạ, tên là Viên mẫu. Ninh mỗ cảm thấy vô cùng may mắn vì có thể được nó giúp đỡ."
"Ha ha ha."
Lâm Bất Phàm phát ra tiếng cười lớn, vung tay áo rộng, làm động tác mời, nói:
"Ninh đạo hữu, mời theo ta, đã chuẩn bị Linh trà thượng hạng, đợi đã lâu rồi."
Dưới trước mắt bao người, Ninh Chuyết mặt không đổi sắc đi theo bên cạnh Ninh Tựu Phạm, quang minh chính đại đi qua sơn môn Vạn Dược Môn, tiến vào Nguyên Lai Sơn.
"Tên tiểu tử này..."
Các sư huynh của Lâm San San đều lộ ra vẻ mặt khó coi.
Còn những tu sĩ đang quan sát từ xa thì nghị luận ầm ĩ.
"Ninh Chuyết quả nhiên là công tử ca của Ninh gia."
"Lão tổ Kim Đan của Ninh gia mang theo hắn ở bên mình, có thể thấy được mức độ ưu ái như thế nào."
"Ninh Chuyết quả nhiên là hoàn toàn khác biệt với những tán tu như chúng ta."
Các tu sĩ có người hâm mộ, có người ghen tị, cũng có người không khỏi cảm thán.
Hoa Cô Tử và Hàn Châu đương nhiên cũng ở trong đám người này.
Một mực chờ đến khi đám người Ninh Tựu Phạm, Ninh Chuyết đi vào đình đài lầu các trong Nguyên Lai Sơn, Hoa Cô Tử mới thu hồi ánh mắt.
Nàng có chút buồn bực sầu não uất ức.
Hàn Châu đang định chào tạm biệt với nàng, lại bị nàng đưa tay ngăn lại.
Hoa Cô Tử:
"Lại đây, Hàn Châu, chúng ta luận bàn một chút!"
Hàn Châu cảm thấy bất an, vội vàng cự tuyệt.
Hoa Cô Tử hừ lạnh một tiếng:
"Ngày thường, ba người chúng ta đều thay phiên nhau luận bàn so tài. Hôm nay thiếu đi Ninh Chuyết công tử, ngươi lại không dám nữa?"
Hàn Châu lập tức lộ ra vẻ mặt đau khổ:
"Hoa đạo hữu, nếu ngươi khăng khăng muốn vậy, ta chỉ đành liều mình phụng bồi. Nhưng có một đạo lý, ta phải nói rõ trước."
"Cho dù ngươi có thắng ta, cũng không thể bù đắp được chênh lệch thân phận giữa ngươi và Ninh Chuyết đạo hữu."
"Câm miệng!"
Hai mắt Hoa Cô Tử đỏ ngầu, tràn đầy tơ máu.
Khí thế nàng đột nhiên bộc phát khiến cho các tu sĩ xung quanh nhao nhao cảnh giác, mọi người đều cảm thấy nàng dường như sắp động thủ ngay tại chỗ.
Hàn Châu vội vàng khuyên nhủ:
"Hoa đạo hữu, bình tĩnh một chút. Trên Tiểu Tranh Phong muốn ước chiến, tốt nhất là phải ở trong diễn võ trường. Động thủ bên ngoài là vi phạm môn quy, nhẹ thì bị phạt tiền, nặng thì bị khuyên rời khỏi môn phái đấy."
Hoa Cô Tử lúc này mới nhịn xuống, hậm hực bay về Tiểu Tranh Phong.
Nguyên Lai Sơn.
Phòng tiếp khách.
Uống qua một chén trà, hàn huyên xong xuôi.
Ninh Tựu Phạm đưa lên lễ vật đã chuẩn bị từ trước.
Lâm Bất Phàm lập tức nhận lấy, trực tiếp hỏi:
"Ninh đạo hữu lần này đến đây bái phỏng, không biết là vì chuyện gì?"
Ninh Tựu Phạm thẳng thắn nói ra nhu cầu của mình. Thứ nhất là muốn chữa thương cho Ma Viên. Thứ hai là muốn liên minh giữa Ninh gia và Vạn Dược Môn.
"Hiện giờ, Ninh gia ta đã đứng vững gót chân ở Hỏa Thị Tiên thành, đang tích cực phát triển."
"Hy vọng lần này có thể cùng quý môn phái chung tay hợp tác, tiến tới quan hệ sâu xa hơn."
Lâm Bất Phàm vuốt râu mỉm cười:
"Dễ nói, dễ nói."
Thái độ của y rất nhiệt tình, nhưng khi bắt đầu đàm phán lại hoàn toàn không "dễ nói" như lời y vừa nói, mà ngược lại, từng li từng tí một đều so đo tính toán, không hề nhường nhịn chút nào.
Lâm Bất Phàm cũng có tài hùng biện, Ninh Tựu Phạm có vẻ vụng về trước mặt người này, dần dần không chống đỡ nổi trong quá trình đàm phán.
Ninh Chuyết thấy tình thế bất lợi, cả gan nói xen vào, tranh luận với Lâm Bất Phàm vài hiệp, nhưng cuối cùng cũng rơi vào thế hạ phong.
Tuy nhiên điều này đã khiến Lâm Bất Phàm phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
Y nhẹ giọng khen:
"Ninh Chuyết tiểu hữu không hổ là tộc trưởng khai chi lập phái, thật sự rất có tài."
Từ trong lời nói này đã có thể thấy được, Lâm Bất Phàm đã nhận được hồi báo, có hiểu biết nhất định đối với Hỏa Thị Tiên thành, đối với Ninh gia, đối với Ninh Chuyết.
Biết người biết mình, trăm trận trăm thắng.
Điều này càng khiến y chiếm hết ưu thế trong đàm phán.
Ninh Tựu Phạm thấy Ninh Chuyết thể hiện tốt hơn mình, quyết đoán lui về tuyến sau, ngồi xem vãn bối nhà mình đơn độc xung phong phía trước.
Ninh Chuyết vốn miệng lưỡi trơn tru, nhưng Lâm Bất Phàm càng lợi hại hơn!
Lâm Bất Phàm quản lý Vạn Dược Môn, rất nhiều việc đều tự mình đi làm, rất nhiều chuyện làm ăn đều tự mình đàm phán. Y đã sống hơn sáu trăm năm, lịch duyệt nhân sinh vô cùng phong phú.
Ninh Chuyết chẳng qua mới chỉ mười sáu tuổi, ngay cả số lẻ tuổi của y cũng không bằng.
Bị buộc bất đắc dĩ, Ninh Chuyết chỉ có thể liên tục tỏ ra yếu thế, lấy thân phận tiểu bối để tự bảo vệ mình. Điều này khiến cho một bậc tiền bối Nguyên Anh kỳ như Lâm Bất Phàm cảm thấy khó mà ra tay được.
Đợi đến khi hai bên cơ bản đàm phán xong, Lâm Bất Phàm vẫn ung dung thong thả, mặt mày tươi cười, còn Ninh Chuyết thì đã mồ hôi đầm đìa.
Trong toàn bộ quá trình, ngoại trừ vài lần giao phong lúc đầu, Ninh Chuyết còn có thế tấn công. Còn sau đó, hắn hoàn toàn bị động phòng thủ, liên tục bị ép đánh.
"Ninh Chuyết tiểu hữu thật sự chỉ mới mười sáu tuổi sao? Có thể để cho ta xem mạch vọng cốt giúp ngươi không?"
Lâm Bất Phàm chủ động đề nghị.
Ninh Chuyết đương nhiên chỉ có thể tuân theo.
Lâm Bất Phàm sờ sờ xương tay hắn, liền gật đầu nói:
"Quả nhiên là nam đồng tử mười sáu tuổi. Nguyên Dương chưa mất, rất tốt, cần phải tiếp tục giữ gìn."
"Ngươi và ta xem như là lần đầu gặp mặt, ta là bậc trưởng bối, tặng ngươi một lễ gặp mặt nhỏ."
"Ngươi muốn cái gì thì cứ nói với ta!"
Hai mắt Ninh Chuyết sáng lên, lập tức chắp tay thỉnh cầu:
"Xin Lâm đại nhân rộng lượng mở một mặt lưới, gỡ bỏ lệnh cấm túc cho Lâm cô nương được không?"
Nụ cười của Lâm Bất Phàm lập tức thu lại đôi chút.
Y nhẹ nhàng lắc đầu:
"Lão phu phạt San San là bởi vì nó ngay cả bài tập hàng ngày cũng không làm, quá ham chơi."
"Cho nên phạt nó cấm túc, để nó biết sai mà sửa."
"Việc này rất có lợi cho nó. Tiểu Chuyết, hãy đổi một thỉnh cầu khác đi."
Ninh Chuyết xấu hổ cười cười:
"Vãn bối thường nghe Lâm cô nương kể về đủ loại chuyện oai phong và sự tích của Đại sư huynh của quý phái, cũng chính là thủ đồ của ngài - Lệnh Hồ Tửu."
"Vãn bối có thể nói là đã quen biết Lệnh Hồ huynh từ lâu. Trước đó có chút rắc rối cũng là Lệnh Hồ đạo hữu chủ động ra tay, giúp vãn bối giải quyết ổn thỏa."
Ninh Chuyết đưa ra đề nghị, muốn đến Vạn Yêu động bái phỏng Lệnh Hồ Tửu, bày tỏ lòng cảm tạ của mình.
Lâm Bất Phàm trầm ngâm không nói.
Ninh Tựu Phạm lập tức lên tiếng phụ họa:
"Theo tại hạ thấy, Ninh Chuyết tộc ta nhất định sẽ là trụ cột của gia tộc. Lệnh Hồ tiểu hữu của quý phái cũng sẽ là nhân vật cao tầng trong môn phái. Hai người chúng nó gặp mặt, kết giao tình với nhau, đối với cả hai bên chúng ta đều có lợi."
Lâm Bất Phàm lúc này mới gật đầu, y nhìn về phía Ninh Chuyết, đề nghị dùng những phần thưởng tài nguyên khác làm lễ gặp mặt.
Nhưng Ninh Chuyết kiên quyết muốn vậy, Lâm Bất Phàm bất đắc dĩ, đành phải đồng ý với thỉnh cầu này của hắn.
Đại khái về việc hợp tác giữa song phương đã được quyết định xong.
Về những chuyện còn lại, Ninh Chuyết cũng không còn kiên nhẫn nói nữa, đều giao cho Ninh Tựu Phạm.
Chính hắn xách theo bầu rượu, đi thẳng đến hậu sơn của Đại Tranh Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận