Tiên Công Khai Vật

Chương 351: Ngồi trên núi ngắm phong vân (2)

Chỉ thấy một con Long Quy khổng lồ đứng trên phiến đá nham thạch đỏ rực, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt rồng tràn đầy khát vọng.
Mà ở bên trên bầu trời đêm, một con Huyền Điểu to lớn đang bay lượn, lông vũ của nó màu xanh lam, sấm sét bao phủ quanh người, mỏ vàng vuốt bạc, vô cùng thần tuấn.
Trong bóng tối, một gốc đại thụ khổng lồ chống trời đạp đất, không thể nhìn thấy toàn cảnh, chỉ có cành lá và rễ cây vươn ra.
Rễ cây màu xanh đen lan rộng, cắm rễ trên phiến đá nham thạch, cũng quấn chặt lấy con Long Quy nọ.
Trên cành cây còn kết một quả màu đỏ to lớn. Quả màu đỏ này treo lơ lửng trên đỉnh đầu con Long Quy kia, tỏa ra hào quang đỏ rực, khiến cho nó không dám ngẩng đầu lên.
Hai hàng máu tươi chảy ra từ hốc mắt Mông Vị, đau nhức kịch liệt phát ra từ sâu trong hồn phách của y. Đồng thời thống khổ càng trở nên dữ dội hơn theo từng nhịp thở.
Y biết rõ thời gian mình có thể quan sát là cực kỳ hữu hạn, bèn tập trung toàn bộ tinh thần, dồn hết tâm trí, quan sát kỹ lưỡng từng chi tiết một.
Y nhanh chóng phát hiện ra rằng, bốn chân của con Long Quy này đều bị chôn sâu trong phiến đá nham thạch dưới chân nó. Bên dưới phiến đá nham thạch là dung nham nóng chảy với nhiệt lượng khủng bố đang không ngừng sôi sục.
Trên mai Long Quy có kiến trúc san sát, lại chính là hình dạng của Hỏa Thị Tiên thành.
Con Long Quy này ngo ngoe muốn động, muốn đứng dậy di chuyển, muốn rút bốn chân ra khỏi phiến đá.
Tuy nhiên một khi nó làm như vậy, phiến đá chắc chắn sẽ vỡ vụn, đến lúc đó dung nham màu đỏ thẫm sẽ nhấn chìm nó ngay lập tức.
Nhưng nếu nó không làm như vậy, con Huyền Điểu lôi đình trên bầu trời đêm sẽ lao xuống, vươn móng vuốt sắc bén của mình ra, móc mù mắt rồng của nó. Rễ cây và cành lá đại thụ từ trong bóng tối lan ra sẽ đâm xuyên qua cơ thể nó, khiến nó trở thành tù nhân bị giam cầm ở đây mãi mãi!
Ánh mắt Mông Vị đột nhiên tối sầm.
Máu tươi chảy ra từ hốc mắt y cũng biến thành màu đen kịt.
Đồng thời mái tóc y trong nháy mắt cũng bạc trắng đi rất nhiều. Gió nhẹ thổi qua, giống như là tuyết rơi dưới ánh mặt trời, nhanh chóng tan biến.
"Thì ra là vậy!"
"Dường như Dung Nham Tiên cung này không cam lòng gánh vác trọng trách, muốn thoát khỏi nơi này."
"Nói chính xác hơn là Long Ngoan Hỏa Linh ở đây muốn chạy trốn. Không trách được nó cứ liên tục phát điên như vậy."
Trong lý giải của Mông Vị, con Huyền Điểu lôi đình kia chắc chắn là đại biểu cho y, Mông Trùng và thế lực của phủ Thành chủ.
Khí số của Dung Nham Tiên cung và Long Ngoan Hỏa Linh đã ngưng tụ thành hình dạng Long Quy.
Còn rễ cây và cành lá đại thụ lan rộng trong bóng tối chính là đại biểu cho Vương thất Nam Đậu, đại biểu cho Chu Huyền Tích.
Mông Vị nhắm chặt hai mắt, một bên chữa thương, một bên xem xét thời thế:
"Sắp đến thời khắc mấu chốt nhất rồi."
"Long Quy muốn có được tự do thì cần phải đối mặt với ba tầng khốn cảnh cùng một lúc."
"Tầng khốn cảnh thứ nhất chính là dung nham đại diện cho Hỏa Thị sơn dưới chân nó. Nếu nó thoát khỏi, phiến đá sẽ vỡ vụn, chắc chắn sẽ bị dung nham cắn trả, nuốt chửng nó vào bên trong."
"Tầng khốn cảnh thứ hai là Lôi điểu mổ mắt."
"Tầng khốn cảnh thứ ba là cây cối xâm thực."
"Quả màu đỏ trên cành cây kia chính là Chu Huyền Tích sao? Người này chính là quả ngọt của Vương thất Nam Đậu ở Kim Đan kỳ."
"Hắn ta chiếu trên Long Quy, khiến đầu của nó không thể ngẩng lên nổi, cũng không thể mở mắt ra được."
Thần Hải - thượng đan điền.
Ngã Phật Tâm Ma Ấn đột nhiên chấn động dữ dội, tỏa ra vạn trượng Phật quang, bảo hộ lấy Ninh Chuyết.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?!"
Ninh Chuyết có chút kinh ngạc.
Phật quang chiếu khắp toàn thân hắn, Ninh Chuyết lập tức thúc giục Vân Ẩn Hàm Bao, che giấu đi bản thân mình.
Phật quang kéo dài một lúc, sau đó mới từ từ tiêu tán.
Ninh Chuyết có chút kinh nghi bất định, không biết là nguy hiểm gì lâm thân, đã dẫn phát Ngã Phật Tâm Ma Ấn cứu mình một lần nữa!
"Phải làm sao bây giờ?"
"Trên người ta e rằng vẫn còn lưu lại thủ đoạn dò xét của nhóm tu sĩ Kim Đan kia."
"Liệu Chu Huyền Tích có còn đang theo dõi ta hay không?"
Ninh Chuyết lập tức rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Hắn phải cẩn thận từng li từng tí, không được để lộ ra bất kỳ sơ hở nào.
Theo phân tích của hắn, rất có thể bản thân vẫn đang bị âm thầm theo dõi.
Bởi vì trước đó Chu Huyền Tích đã nói rất rõ ràng, gã nghi ngờ có kẻ đứng sau giật dây, cảnh cáo Ninh Chuyết không được buông lỏng cảnh giác.
"Với tính cách của Chu Huyền Tích, nếu như gã biết rõ ta gặp nguy hiểm, chắc chắn sẽ không chủ động gỡ bỏ thủ đoạn giám sát."
Điều này khiến Ninh Chuyết cảm thấy vô cùng bất tiện.
Từ nay về sau, nhất cử nhất động của hắn đều sẽ bị quản chế vô cùng chặt chẽ.
Không thể âm thầm gặp Tôn Linh Đồng nữa, cũng không thể thử gỡ bỏ thủ đoạn giám sát.
Một khi Ninh Chuyết thử làm việc này, chẳng khác nào nói với đám tu sĩ Kim Đan rằng - hắn có dị tâm!
Dưới tình huống bình thường, một tu sĩ thiếu niên vẫn còn khả năng gặp nguy hiểm phải mong muốn trên người mình càng nhiều thủ đoạn dò xét càng tốt mới đúng.
"Vì sao Chu Huyền Tích lại đột nhiên muốn kiểm tra ba đan điền của ta?"
"Sau trận hỗn chiến cấp bậc Kim Đan kia, gã đã phát hiện ra điều gì, sao có thể nhìn ta với ánh mắt nghi ngờ như vậy?"
"Là Hàn Minh bị bắt sao?"
"Hay là do chân kinh Ma môn tự hủy đưa đến?"
Nếu như Hàn Minh bị bắt, để lộ ra chuyện Thùy Thiều Khách sở hữu thi thể của Viên Đại Thắng, vậy thì Ninh Chuyết cũng đã sớm chuẩn bị kỹ càng lí do thoái thác.
Nhưng hắn cũng biết rất rõ, hiệu quả của phương thức giải thích này sẽ rất yếu ớt.
Hiện tại Chu Huyền Tích đã bắt đầu nghi ngờ hắn, loại lí do thoái thác này thậm chí còn có thể gây ra phản tác dụng!
"Phản ứng tiếp theo của phủ Thành chủ cũng cần phải chú ý trọng điểm."
"Phí Tư... cũng không phải là người dễ bị lừa gạt."
"Ài, chuyện chân kinh Ma môn bị hủy chính là một sơ hở!"
Nếu như có thể, Ninh Chuyết thà rằng giao chân kinh thật sự ra ngoài.
Nhưng sự thật cũng không như ước nguyện của hắn.
Hắn có thể làm được đến bước này đã là đủ may mắn, có thể mời được Dương Thiền Ngọc xuất thủ làm giả.
Liên quan đến chuyện này, Tôn Linh Đồng về sau đã thông qua phương thức Dung Nham Tiên cung thông báo cho Ninh Chuyết.
"Tôn lão đại có thể mời được Dương Thiền Ngọc, nhất định là đã phải trả giá rất đắt."
"Mặc dù huynh ấy nói với ta là dùng tài phú khổng lồ để mời chào. Nhưng ta còn không hiểu huynh ấy sao? Hừ, là huynh ấy đang giấu giếm ta mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận