Tiên Công Khai Vật

Chương 372: Cơ quan Linh Trí mới (2)

Dương Thiền Ngọc nhìn Tôn Linh Đồng, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn, âm thầm bàn bạc cùng nhau ra tay đối phó với Nhũ Điệp Nương.
Thế nhưng Tôn Linh Đồng lại khoát tay với Dương Thiền Ngọc.
Sắc mặt y cũng hơi tái nhợt, biết mình đã hơi quá trớn rồi.
Hai người cũng không thể giao chiến bên trong Vân Kình, một khi kinh động đến con Linh thú này, kết cục của bọn họ sẽ rất thê thảm, dù sao nó cũng là tồn tại cấp Nguyên Anh.
Trái tim Tôn Linh Đồng đập thình thịch, trên trán cũng ứa ra mồ hôi lạnh.
Y liếm liếm bờ môi có chút khô khốc, vẫn tiếp tục diễn:
“Khẩu quyết bí mật sao? Ta đương nhiên biết rõ, ngươi yên tâm.”
“Chỉ có điều, vấn đề là ngươi muốn bộ khẩu quyết nào?”
Nhũ Điệp Nương có chút ngạc nhiên:
“Có ý tứ gì? Khẩu quyết bí mật của ta chỉ có một mà thôi.”
Tôn Linh Đồng nhún vai, buông tay ra:
“Đối với ngươi mà nói, đương nhiên chỉ có một bộ khẩu quyết bí mật.”
“Nhưng chúng ta thì không.”
“Khẩu quyết bí mật mà chúng ta biết thực sự là quá nhiều, dù sao chúng ta cũng là nhân viên kiểm tra, gặp phải trường hợp giống như ngươi đều phải sử dụng loại khẩu quyết bí mật này.”
“Chính bởi vì chúng ta biết quá nhiều, nên đôi lúc có chút quên mất, không biết bộ khẩu quyết bí mật mà ngươi cần là cái nào.”
Nhũ Điệp Nương sững sờ.
Tôn Linh Đồng tiếp tục nói:
“Cho nên ngươi có thể nói cho ta biết một chút nội dung của khẩu quyết bí mật được không? Ta cần một chút gợi ý.”
Dương Thiền Ngọc trầm mặc.
Sắc mặt Nhũ Điệp Nương hơi có chút biến đổi, trầm ngâm nói:
“Ngươi nói cũng có lý.”
“Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Nội dung của khẩu quyết bí mật là, mây bay, mây bay... Khoan... chờ một chút!”
“Nếu ta nói thẳng nội dung khẩu quyết bí mật cho các ngươi biết, chẳng phải là đã tiết lộ khẩu quyết cho các ngươi rồi sao?”
Cuối cùng nó cũng kịp phản ứng, tức giận phồng má, trừng mắt nhìn Tôn Linh Đồng.
Khí thế toàn thân nó không ngừng tăng lên, xem ra đã sắp động thủ rồi.
Tôn Linh Đồng vội vàng xua tay:
“Chờ đã, đừng vội động thủ! Ta chỉ muốn ngươi nhắc nhở ta một chút, chứ không phải nói thẳng nội dung của khẩu quyết bí mật ra.”
Nhũ Điệp Nương trực tiếp ngắt lời:
“Nhưng vừa rồi ngươi rõ ràng...”
Tôn Linh Đồng cũng ngắt lời cơ quan tạo vật này:
“Có lẽ lời ta đã nói lúc nãy không rõ ràng, khiến cho ngươi hiểu nhầm rồi.”
“Nhưng những chuyện này không quan trọng, đúng không?”
“Ngươi xem, ta chỉ là một tiểu hài tử, nói chuyện không rõ ràng cũng là chuyện rất bình thường mà?”
“Ngươi chỉ cần cho ta một chút gợi ý là được rồi.”
“Ta cũng có yêu cầu ngươi phải nói ra toàn bộ nội dung của khẩu quyết bí mật đâu.”
Nhũ Điệp Nương nghiêng đầu, nhìn chằm chằm lên người Tôn Linh Đồng, không ngừng đánh giá y từ trên xuống dưới.
Tôn Linh Đồng chớp chớp đôi mắt long lanh như nước, nhìn nó với vẻ ngây thơ vô số tội.
Cơ quan nhân ngẫu này lại bị cảm động một lần nữa, thầm nghĩ tiểu hài tử như thế này không thể nào gian xảo được.
Nhưng sau khi suy nghĩ hồi lâu, nó mới nói:
“Ừm... ta vẫn hơi nghi ngờ đối với ngươi, nhưng ta nguyện ý cho ngươi cơ hội cuối cùng.”
“Gợi ý mà ta cho ngươi là, khẩu quyết bí mật là một bài đồng dao.”
Tôn Linh Đồng ồ lên một tiếng:
“Đồng dao à...”
“Quả nhiên vẫn là không được, đừng lãng phí thời gian nữa, Tôn Linh Đồng, cùng ta xuất thủ!”
Dương Thiền Ngọc truyền âm.
Đột nhiên đôi mắt Tôn Linh Đồng sáng lên, khẽ phất tay với nàng.
“Ta nhớ ra rồi.”
“Đa tạ ngươi đã nhắc nhở, ta biết khẩu quyết bí mật của ngươi là gì rồi.”
“Ngươi nghe ta hát đây.”
Ngay sau đó, Tôn Linh Đồng hắng giọng, cất lên giọng hát khe khẽ.
Mây bay, mây bay,
Bay qua núi cao, rừng sâu.
Suối mát róc rách quanh gốc cây,
Ánh nắng chan hòa rọi bãi cỏ.
Mây bay, gió đuổi theo,
Bay qua sông dài cùng sao đêm.
Trời cao đất rộng thật rực rỡ,
Mây cuộn mây tan mặc gió lay.
Mây bay, lòng mỏi mệt,
Bay qua cầu vồng rực rỡ cùng ráng chiều.
Ráng đỏ trên trời dần phai nhạt,
Bóng trăng lặng lẽ soi màn đêm.
Mây bay, giấc mơ về,
Bay qua tưởng niệm cùng bi thương.
Mẹ hiền trong mộng dắt con về,
Về đến cố hương ngủ yên giấc.
Sắc mặt Nhũ Điệp Nương dịu xuống, nó cúi người thật sâu với Tôn Linh Đồng:
“Là ta đã trách lầm ngươi. Xin hãy mang ta ra ngoài.”
“Được, được.”
Tôn Linh Đồng cười nói.
Ngay sau đó, Nhũ Điệp Nương nhắm mắt lại, thật sự lâm vào ngủ đông.
Tôn Linh Đồng dứt khoát cất nàng vào vòng tay trữ vật.
Dương Thiền Ngọc lúc này đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn về y!
Trước khi đến đây, nàng vẫn luôn cho rằng mình mới là chủ lực. Không ngờ trên đường đi, biểu hiện của Tôn Linh Đồng lại nhiều lần nằm ngoài dự đoán của nàng.
Trong lòng Dương Thiền Ngọc tràn ngập nghi hoặc, trực tiếp hỏi:
“Sao ngươi lại biết được bài đồng dao này?”
Tôn Linh Đồng cười hì hì:
“Đây là bài đồng dao được lưu truyền rộng rãi nhất ở Phi Vân quốc, cũng thường được các vị mẫu thân dùng để ru hài tử của mình ngủ.”
Dương Thiền Ngọc truy hỏi:
“Sao ngươi biết được?”
“Đọc vạn cuốn sách, đi vạn dặm đường. Rất nhiều kiến thức chỉ đọc sách thôi là không thể có được.”
Tôn Linh Đồng cười hì hì, nhưng trong mắt lại thoáng qua một tia hoảng hốt.
Ninh Chuyết mới hai ba tuổi cuộn mình trong chăn, khóc hu hu.
Tôn Linh Đồng đi tới bên giường, tò mò hỏi hắn khóc cái gì? Sao đến giờ còn chưa ngủ?
Tiểu Ninh Chuyết thò cái đầu to của mình ra khỏi chăn:
“Đệ... đệ nhớ mẫu thân.”
Tôn Linh Đồng cũng cảm thấy đau đầu. Muốn nói điều gì đó an ủi, nhưng lại ấp a ấp úng không thể nói thành lời.
Tiểu Ninh Chuyết càng nói càng thêm đau lòng, nước mắt giàn giụa:
“Đệ... đệ không ngủ được. Mỗi lần đệ không ngủ được, mẫu thân sẽ hát cho đệ nghe. Huynh có thể hát cho đệ nghe một bài được không?”
Khóe miệng Tôn Linh Đồng giật giật, thầm nghĩ:
“Ta đường đường là tà tu, sao có thể làm... ặc.”
Dưới ánh mắt mong mỏi của tiểu Ninh Chuyết, y cuối cùng đành phải thỏa hiệp.
“Được... được rồi. Muốn ta hát bài gì? Ta không biết...”
“Không sao, đệ có thể dạy cho huynh. Mây bay, mây bay...”
Tôn Linh Đồng thở dài một hơi:
“Được rồi, ta chỉ hát một lần thôi đấy. Ngươi phải đi ngủ ngay, nghe rõ chưa?”
Tiểu Ninh Chuyết cuộn mình trong chăn, yếu ớt gật đầu.
Tôn Linh Đồng ngồi ở bên giường, hai chân buông thõng tự nhiên, hơi nghiêng người, đè nén cảm giác xấu hổ sau đó nhỏ giọng hát:
“Mây bay, mây bay...”
“Ánh nắng chan hòa cỏ xanh rũ xuống...”
Tiểu Ninh Chuyết đột nhiên ngắt lời:
“Huynh hát sai rồi, là bãi cỏ, không phải cỏ xanh rũ xuống.”
“Ồ, ồ. Để ta hát lại... đoạn đầu là gì nhỉ?”
Sau khi dừng lại nhiều lần, không ngừng sửa sai, y cuối cùng cũng hát xong một cách vấp váp.
Tôn Linh Đồng toát mồ hôi hột.
“Sao ngươi còn chưa ngủ?”
Y nhìn đôi mắt sáng ngời của tiểu Ninh Chuyết, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Tiểu Ninh Chuyết nhíu mày, trong lòng vô cùng phiền muộn:
“Lúc mẫu thân đệ hát không phải như vậy. Giọng của người rất trôi chảy, rất nhẹ nhàng, hơn nữa còn rất dịu dàng. Huynh hát như vậy, đệ lại càng không ngủ được.”
Tôn Linh Đồng:
“Vậy ta hát lại một lần nữa nhé.”
...
Bên trong Vân Kình.
Giọng nói của Dương Thiền Ngọc kéo tâm trí Tôn Linh Đồng trở về hiện thực.
Nàng không phải người dễ bị lừa gạt như vậy, có chút kỳ quái nói:
“Đọc vạn cuốn sách, đi vạn dặm đường, đạo lý này quả thực không sai.”
“Nhưng mà có phải ngươi quá quen thuộc với bài đồng dao này rồi không?”
“Cho dù ngươi nghe người khác hát, cũng không thể nào nhớ một cách chính xác và trôi chảy như vậy được?”
“Cứ cảm thấy như ngươi đã hát rất nhiều lần rồi...”
Khóe miệng Tôn Linh Đồng có chút giật giật:
“Sao có thể chứ?!”
“Không nói chuyện này nữa.”
“Chúng ta đã lấy được đồ rồi, tranh thủ thời gian tiến hành bước tiếp theo thôi!”
Mấy ngày sau.
Đỉnh Hỏa Thị sơn.
Đám người Ninh Chuyết đang tập trung ở đây.
Các vị tu sĩ Kim Đan như Chu Huyền Tích thì đang bảo vệ bên cạnh.
Tất cả bọn họ đều thi triển pháp thuật, che giấu hình tích.
Sau đó Mông Vị đích thân ra tay, đánh giết đám Yêu thú đang vây công Dung Nham Tiên cung, thu hút chúng nó tấn công, tạo ra một khe hở bên trong đội hình.
“Chính là lúc này!”
Đám người Chu Huyền Tích dẫn theo Ninh Chuyết và những người khác, thuận lợi tiếp cận Dung Nham Tiên cung.
Sau khi đến một khoảng cách nhất định, Dung Nham Tiên cung sẽ bắn ra từng đạo bảo quang, bao trùm tất cả mọi người vào trong cung.
Lực phòng ngự của bảo quang vô cùng kinh người, cho dù đán Yêu thú có phát hiện ra, tiến hành tấn công thì cũng vô dụng.
“Tự thân vào Tiên cung... cuối cùng cũng làm được rồi!”
Ninh Chuyết đã đạt thành mưu tính. Hành động của đám người Chu Huyền Tích đã không nằm ngoài dự đoán của hắn.
“Ninh Chuyết, Ninh Chuyết, cuối cùng ngươi cũng tới rồi.”
Long Ngoan Hỏa Linh cảm thấy vui mừng khôn xiết. Trong khoảng thời gian này, Ninh Tiểu Tuệ tiến bộ vượt bậc, cống hiến dần dần đạt đến tiêu chuẩn thành công, sắp nhận được chức vụ ở Sử Ký đình rồi.
“Tiểu Chuyết đến rồi, cần phải tìm cơ hội vụng trộm giao Thượng Thiện Nhược Thủy cho hắn.”
Tôn Linh Đồng dưới sự giúp đỡ của Dương Thiền Ngọc đã trà trộn vào Tiên cung từ một ngày trước.
Không thể không nói, công phu ngụy trang của Bất Không Môn quả thực là độc nhất vô nhị thiên hạ.
Động tĩnh đám người Ninh Chuyết tiến vào Tiên cung là rất lớn, đã thu hút sự chú ý của các tu sĩ vốn đang ở lại trong Tiên cung này.
Ninh Tiểu Tuệ dẫn theo tu sĩ Ninh gia chủ động nghênh đón.
Ánh mắt nàng ta lóe lên, tâm trạng có chút phức tạp:
“Cho dù các ngươi vào tự thân tiến vào Tiên cung, cũng không thể đuổi kịp công lao của ta! Ở chỗ này ta là người dẫn đầu, các ngươi chỉ là kẻ đuổi theo!”
Nàng ta đảo mắt nhìn khắp đám người, ánh mắt dừng lại trên người Ninh Chuyết một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận