Tiên Công Khai Vật

Chương 137: Gió nổi lên (2)

Ninh Chuyết mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Thụ Vũ Đấu Viên - Đại Thắng:
"Hiện tại nó chỉ là dạng bán thành phẩm, vừa mới chế tác ra được mà thôi. Lần này ta ra khỏi thành, chủ yếu là muốn tìm kiếm yêu thú hoang dã, thông qua thực chiến để kiểm nghiệm uy lực của Thụ Vũ Đấu Viên - Đại Thắng."
"Thụ Vũ Đấu Viên - Đại Thắng..."
Viên Nhị lẩm bẩm cái tên này, hai mắt sáng lên, không kìm được giơ ngón tay cái, "Tạo nghệ cơ quan thuật của Ninh tiên sinh quả nhiên cao thâm, ngay cả năng lực đặt tên cũng không hề tầm thương. Hay, rất hay a!"
"Chúng ta có thể giao dịch ngay bây giờ được không?"
Ninh Chuyết lắc đầu:
"Đừng nóng vội, đừng nóng vội."
"Thông qua thực chiến với Yêu thú và tu sĩ, ta phát hiện Thụ Vũ Đấu Viên - Đại Thắng còn rất nhiều điểm cần phải cải tiến."
"Chờ ta cải tiến xong, mới có thể giao dịch cho ngươi được."
"Sản phẩm do Ninh Chuyết ta làm ra chắc chắn phải là tinh phẩm. Nếu như làm sơ làm ẩu, nóng vội giao dịch, ta sẽ không làm."
Viên Nhị trợn tròn con mắt, có chút lo lắng nói:
"Nhưng mà, Ninh tiên sinh!"
"Ngài nhìn xem, tình cảnh hiện tại của tại hạ rất nguy hiểm, đã là một sớm một chiều."
"Lần này, nếu không phải may mắn gặp được ngài, tại hạ cũng đã bỏ mạng nơi hoang dã, chết trong tay những tên thích khách vô sỉ, âm hiểm, tàn nhẫn, độc ác kia!"
"Mà điều mấu chốt nhất là, ngài còn thả mấy tên thích khách đó rời đi. Ta, ta..."
Nói đến đây, Viên Nhị kích động đến mức lắp bắp, không thể nào tròn vành rõ chữ được nữa. Ninh Chuyết thở dài một tiếng, giang hai tay ra, bộ dáng vô cùng bất đắc dĩ:
"Lúc đó ta không nhìn thấy tình hình cụ thể, ngươi cũng biết ta chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ, không phải Trúc Cơ kỳ, cho nên không có thần thức."
"Thụ Vũ Đấu Viên - Đại Thắng này vốn hoạt động được là do ta điều khiển thông qua một cây trượng. Bên trong cây trượng có dự trữ lấy thần niệm của ta, vậy nên ta đã thiết lập cho nó, một khi gặp phải bất kỳ mục tiêu nào có địch ý, nó sẽ chiến đấu không giới hạn."
"Thế cho nên khi có một số thích khách bỏ đi ý định giết người, chỉ lo chạy trốn để toàn mạng, Thụ Vũ Đấu Viên - Đại Thắng sẽ không bị phát động nữa, lập tức dừng việc truy sát lại."
"Nếu lúc đó ta ở đây, nhất định sẽ diệt cỏ tận gốc!"
Viên Nhị chớp chớp mắt, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô:
"Chuyện cây trượng, tại hạ cũng có chút hiểu biết."
"Thú thật với Ninh tiên sinh, từ khi ngài đồng ý chế tạo ra cơ quan chiến ngẫu cấp Trúc Cơ cho tại hạ, ta đã lục tung tất cả tàng thư bên trong bang phái, cả ngày lẫn đêm bổ túc kiến thức liên quan, liều mạng luyện tập các loại pháp môn điều khiển cơ quan tạo vật."
"Hiện tại, nếu như ngài giao Thụ Vũ Đấu Viên - Đại Thắng cho tại hạ, ta nhất định có thể sử dụng nó một cách tốt nhất! Ta..."
Ninh Chuyết lập tức sa sầm mặt mày, ngữ khí vô cùng không vui:
"Đủ rồi, Viên Nhị bang chủ, ngươi không cần phải khuyên ta nữa."
"Đây là nguyên tắc của ta. Trước khi ta cải tiến hoàn tất Thụ Vũ Đấu Viên - Đại Thắng, ta sẽ không tiến hành giao dịch."
"Ngươi cần phải hiểu rằng, những thứ thô kệch sẽ làm giảm đi danh tiếng của ta."
"Tương lai ta muốn đi theo con đường cơ quan thuật, vậy cho nên danh tiếng phải được gìn giữ từ những bước đầu tiên!"
Ninh Chuyết nghĩa chính từ liêm, hoàn toàn quên mất chuyện mình từng chế tạo ra một loại cơ quan Hoả Bạo hầu vô cùng thô kệch. Nếu để cho Trần Trà nghe được, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng, cảm thấy Ninh Chuyết cuối cùng cũng biết quay đầu là bờ. Viên Nhị không ngừng thở hổn hển, há miệng đang định nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Ninh Chuyết, cuối cùng gã đành phải im lặng. Mặc dù Ninh Chuyết chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ, nhưng địa vị của hắn đã xưa đâu bằng nay. Hắn ngồi trên cỗ xe cơ quan này, xung quanh là đám hộ vệ vô cùng hùng hậu đi theo, tất cả đều khiến cho Viên Nhị cảm nhận được chênh lệch về địa vị giữa hai người. Ninh Chuyết tiếp tục nhỏ giọng an ủi:
"Viên Nhị bang chủ, ngươi không cần quá lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Bây giờ ngươi cứ vào thành đi, đợi một lát nữa ta sẽ trực tiếp đưa ngươi về tận tổng bộ của bang phái."
"Ngươi đã tế tự cho phụ thân mình, ta có thể ra mặt làm chứng cho ngươi."
"Ngươi đại khái có thể mượn tầng quan hệ với ta để răn đe đám phản đồ trong bang. Chắc hẳn bọn chúng sẽ không phát điên đến mức dám ra tay ngay trong tổng bộ bang phái chứ?."
Sắc mặt Viên Nhị vô cùng tái nhợt:
"Đúng vậy, bọn chúng hẳn là sẽ không manh động đến mức như thế."
"Thế nhưng những địch nhân của phụ thân ta và Đại Thắng thúc lúc quật khởi năm xưa, bọn chúng chắc chắn sẽ không nghĩ vậy!"
Ninh Chuyết lập tức phản bác:
"Bọn chúng cũng đâu vào được tổng bộ bang phái các ngươi. Nếu như có thể tiến vào thì đã sớm ám sát thành công rồi, còn phải chờ đến bây giờ sao?"
"Hơn nữa trước kia, Viên Đại Thắng cũng đâu phải túc trực bên cạnh ngươi mỗi giây mỗi phút đúng không?"
Trên trán Viên Nhị toát ra một lớp mồ hôi lạnh tinh mịn:
"Hình như là vậy... có vẻ chính là như thế."
"Nếu Ninh tiên sinh có thể giao hàng ngay bây giờ, vậy thì không còn gì tốt bằng."
Mặt mũi Viên Nhị tràn đầy sầu khổ, ngữ khí ít nhiều có chút cầu khẩn. Ninh Chuyết lại lạnh lùng lắc đầu, một lần nữa lên tiếng cự tuyệt. Cuối cùng giống như đã hứa, hắn trực tiếp đưa Viên Nhị về tận tổng bộ Hầu Đầu bang, khiến vô số thành viên trong bang phải nhìn chăm chú. Viên Nhị lúc này có chút không nỡ xuống xe. Thế nhưng dưới sự thúc giục của Ninh Chuyết, gã chỉ đành luyến tiếc nhìn Thụ Vũ Đấu Viên - Đại Thắng thêm một lần nữa, sau đó mới chậm rãi bước xuống xe ngựa. "Chúng ta trở về thôi."
Ninh Chuyết phất tay, đoàn xe lại tiếp tục lăn bánh. Viên Nhị đứng ngây người tại chỗ, một mực nhìn theo cỗ xe cơ quan khuất dần trong tầm mắt, gã lúc này mới như sực tỉnh, lê từng bước chân nặng nề như bị rót chì vào. Trở lại căn phòng trống vắng của mình, nỗi nhớ Viên Đại Thắng bất chợt bộc phát mãnh liệt, khiến cho gã im ắng chảy xuống hai hàng nước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận