Tiên Công Khai Vật

Chương 394: Ta là tên trộm (1)

Ninh Chuyết liếm môi một cái, hơi thở có chút dồn dập, ngẩng đầu nhìn Chu Huyền Tích, trong mắt lộ ra một tia bướng bỉnh:
"Chu đại nhân, ngài xuất thân từ vương thất Nam Đậu, còn vãn bối chỉ là một tên chi mạch của Ninh gia."
"Từ khi còn rất nhỏ, mẫu thân vãn bối đã qua đời. Phụ thân của vãn bối thì còn mất sớm hơn, vãn bối chưa từng được gặp ngài ấy một lần."
"Cho dù vãn bối có đại bá ruột, nhưng cũng không thân thiết, không được ông ấy chiếu cố nhiều."
"Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của vãn bối rất là chật vật."
"Ngài tự xưng là sát ẩn an dân, nhưng cũng chỉ là đứng ngoài quan sát mà thôi. Ngài chưa từng tự mình trải qua, ngài không biết có rất nhiều lúc, vãn bối không phải suy nghĩ về chính đạo hay tà đạo, mà là bữa cơm tiếp theo biết tìm đâu ra."
"Kẻ ở tầng lớp thấp kém, chỉ có thể lo cái trước mắt."
"Có rất nhiều lúc, không phải là vấn đề bọn họ lựa chọn như thế nào, mà là bọn họ căn bản không có quyền được lựa chọn!"
"Chính đạo, tà đạo? Ha ha, trong mắt bọn họ, có lẽ từ đầu đến cuối chỉ có một con đường. Đó chính là con đường sống!"
Ninh Chuyết không trực tiếp trả lời, nhưng cũng tương đương với việc đã trả lời câu hỏi của Chu Huyền Tích.
Hắn thiếu hụt tin tức mấu chốt, cho nên căn bản không thể nào hỏi ngược lại Chu Huyền Tích rốt cuộc là dựa vào manh mối gì mà hoài nghi mình.
Làm vậy chẳng khác nào chưa đánh mà đã khai!
Hắn cũng không lựa chọn thăm dò hay là im lặng, bởi vì làm vậy có thể khiến Chu Huyền Tích chán ghét, tức giận.
Ninh Chuyết lựa chọn phòng ngự một cách bị động, binh tới tướng đỡ, nước đến đất chặn.
Hắn cố tình nói đến những đau khổ của mình, chính là muốn lợi dụng tính cách của Chu Huyền Tích.
Trong sự kiện Hỏa Thị tiết, sự xuất hiện của Chu Huyền Tích khiến cho Ninh Chuyết trở tay không kịp, buộc hắn phải liều lĩnh mạo hiểm dồn Viên Đại Thắng vào chỗ chết.
Sau đó Ninh Chuyết tự kiểm điểm bản thân, hắn đã phạm phải sai lầm rất lớn - quá thiếu thông tin về Chu Huyền Tích.
Từ đó về sau, hắn dốc toàn lực thu thập tin tức có liên quan đến vị Thần bộ đại nhân này.
Ngã một lần khôn hơn một chút.
Cũng là sai lầm, nhưng hắn sẽ không bao giờ mắc phải nữa. Bởi vì chỉ cần phạm sai lầm một lần nữa, rất có thể sẽ phải trả giá bằng mạng sống.
Có một câu nói rất hay - người quen thuộc với ngươi nhất thường thường chính là kẻ thù của ngươi!
Chu Huyền Tích tuy ngoài mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng lại âm thầm thở dài một tiếng.
Y đã bị cảm động!
Chỉ có tính danh là sai, chứ xưng hào thì không hề sai.
Y tự xưng là người sát ẩn an dân, bởi vì y có lòng thương xót từ trong xương cốt đối với những người tầng lớp thấp kém, những người yếu đuối.
Lời nói của Ninh Chuyết đã đánh trúng vào điểm yếu trong lòng y.
Đương nhiên y có thể nghe ra được, ngoài sự bất đắc dĩ, khổ sở ra, trong lời nói của Ninh Chuyết còn có ý tứ bào chữa cho bản thân, thăm dò đối với mình, đồng thời cũng muốn tìm kiếm sự đồng cảm.
Chu Huyền Tích cảm thấy có một chút vui mừng.
Ít nhất Ninh Chuyết vẫn luôn nói thật, cũng đang cố gắng tìm kiếm sự thấu hiểu của y, chứ không phải một mực chối cãi hay là phản bác.
Phải nói thế nào nhỉ?
Nói chuyện với người thông minh thật sự rất nhẹ nhàng, đỡ tốn sức!
Mà dáng vẻ thức thời của Ninh Chuyết lại càng khiến Chu Huyền Tích tin tưởng, thiếu niên trước mắt vẫn còn có thể cứu vớt được, có thể lôi kéo, tranh thủ về bên phía mình.
Vậy cho nên y khẽ thở dài:
"Đường đi đều là do con người tạo ra!"
"Có những con đường rất dễ đi, nhưng lại là đường sai. Có những con đường vô cùng gian nan, nhưng nó mới chính là con đường đúng đắn."
"Cũng giống như Lý Lôi Phong, nửa đời sau của ngài ấy sống rất vất vả, cơ cực, nhưng cũng chính vì vậy mà ngài ấy mới nhận được sự tôn trọng như thế."
"Trên thực tế, trong lòng mỗi người đều có một cán cân, luôn luôn dùng nó để đánh giá người khác, đánh giá mọi việc. Những người gánh vác trọng trách mang đến hơi ấm cho mọi người, chính là những người tỏa ra hào quang."
"Ngươi cũng đã từng được hào quang đó chiếu rọi! Lý Lôi Phong đã chỉ rõ đường cho ngươi rồi."
Ninh Chuyết trầm mặc.
Sách lược tỏ ra yếu đuối, tìm kiếm sự đồng cảm đã có tác dụng.
Từ trong ngữ khí, thần sắc và lời nói của Chu Huyền Tích, hắn không hề nghe thấy bất kỳ sự chán ghét, căm hận nào.
Nhưng vấn đề vẫn tồn tại như cũ.
Ninh Chuyết cũng không biết rốt cuộc Chu Huyền Tích đã nắm được manh mối gì, thế mà lại hoài nghi hắn, tiến hành lôi kéo hắn như vậy.
Một điểm này rất quan trọng, nếu như không biết rõ điều này, Ninh Chuyết gần như chỉ có thể phòng ngự một cách bị động trong trận giao phong miệng lưỡi trước mắt.
Không thể chủ động tấn công được!
"Cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn không phải là biện pháp."
"Cuối cùng ta sẽ bị kẻ này dồn vào chân tường, không còn đường lui."
"Chi bằng hiện tại cứ thử mạo hiểm một phen."
Ninh Chuyết đã nhìn thấy kết cục thất bại của mình, cho nên hắn cắn răng một cái, quyết định binh đi nước cờ hiểm một lần.
Hắn cất tiếng nói:
"Lý Lôi Phong là tấm gương sáng của chính đạo, mỗi khi nhớ đến ngài ấy, vãn bối đều cảm thấy ấm áp."
"Ngài ấy khiến cho vãn bối cảm thấy nhân gian này rất đáng sống."
"Thế nhưng trên đời này có được bao nhiêu người như Lý Lôi Phong?"
"Lại có bao nhiêu người có thể được hào quang của ngài ấy chiếu rọi?"
"Đúng vậy, vãn bối đã từng được ngài ấy chiếu cố. Vãn bối cảm thấy rất may mắn, nhưng đồng thời cũng rất bất hạnh."
"Chính bởi vì đã từng cảm nhận được hơi ấm, mới càng hiểu rõ giá lạnh thống khổ đến mức nào."
Sau khi dừng một chút, Ninh Chuyết quay đầu nhìn về phía Chu Huyền Tích, ánh mắt vô cùng kiên định.
"Chu đại nhân, con người với con người là không giống nhau."
"Ở trong mắt vãn bối, Lý Lôi Phong cũng giống như ngài, đều là tồn tại cao cao tại thượng, là nhân vật trên sân khấu. Cho dù chân tình hay là giả tạo, bề ngoài đều vô cùng rực rỡ."
"Còn vãn bối thì khác, chung quy vẫn là kẻ đứng dưới sân khấu."
"Ngài có biết cảm giác ăn vụng bánh ngọt mà khách nhân ăn thừa là như thế nào không?"
"Ngài phải trơ trẽn, chịu đựng những ánh mắt khinh bỉ, ghê tởm. Ngài phải đưa tay ra, nhặt nhạnh từ trong đống thức ăn thừa hỗn độn."
"Ngài sẽ cảm thấy xấu hổ, cảm giác này là do người khác mang đến cho ngài, cũng là do chính từ sâu trong nội tâm của ngài, vì khuất phục trước cơn đói mang đến."
"Vãn bối là kẻ thấp kém, từ nhỏ đã như vậy rồi."
"Mặc dù vãn bối họ Ninh, nhưng lại chưa bao giờ cảm thấy mình cao quý."
"Vãn bối hèn hạ."
"Vãn bối chỉ là tên trộm!"
"Là kẻ lục lọi thức ăn thừa để sống qua ngày."
"Vãn bối chỉ là kẻ thấp kém. Ha ha, có lẽ nói như vậy có chút giả tạo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận