Tiên Công Khai Vật

Chương 368: Quà tặng từ Vân Hải

Ninh Chuyết và Tống Phúc Lợi lại gặp mặt.
Trước đó hai người đã chốt hạ việc mua bán cơ quan Hỏa Bạo hầu. Ninh Chuyết bèn thông báo cho Trần Trà tăng giờ làm việc, gấp rút sản xuất một lượng lớn cơ quan Hỏa Bạo hầu.
Hiện tại đã đến lúc hai người tiến hành giao dịch.
“Không ngờ thế cục của Hỏa Thị Tiên thành lại thay đổi chóng mặt đến vậy, bị Yêu thú vây công đến mức này.”
Tống Phúc Lợi không ngừng cảm thán.
Y dẫn đầu Vân Thương đến đây, việc buôn bán tốt đẹp chưa được bao lâu thì đã bị Yêu thú vây thành.
Lúc này gặp lại Ninh Chuyết, vị tu sĩ Kim Đan này không khỏi cảm khái với vận mệnh vô thường.
Nào ngờ hung phạm gây ra vụ Yêu thú vây thành này lại đang đứng ngay ở trước mặt mình.
Ninh Chuyết cũng thở dài thật sâu, nói:
“Đúng vậy, không ngờ Yêu thú lại vây khốn Hỏa Thị Tiên thành.”
“Nhưng lực lượng kinh khủng thực sự của Yêu thú vẫn còn ở trên đỉnh Hỏa Thị sơn.”
“Cho nên lần này chúng ta không thể giao hàng theo số lượng đã thỏa thuận trước đó. Đây là lô cơ quan Hỏa Bạo hầu đầu tiên, cũng là một lô cuối cùng.”
Ninh Chuyết nói đến đây, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Hỏa Thị Tiên thành đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, đại chiến đang liên tục nổ ra, rất nhiều cơ quan công xưởng như của Trần Trà đều bị Phí Tư khống chế nghiêm ngặt.
Nhiệm vụ sản xuất của những cơ quan công xưởng này đều phải chuyển sang chế tạo những loại cơ quan chiến đấu có lợi nhất cho cuộc chiến.
So với những loại cơ quan tạo vật chiến đấu kinh điển, phương thức chiến đấu của cơ quan Hỏa Bạo hầu có phần tương đối bình thường.
Ban đầu phương thức chiến đấu của nó chỉ có duy nhất một chiêu là tự bạo. Về sau, lúc giao chiến với Chu Trạch Thâm, Ninh Chuyết mới kết hợp thêm một loại cơ quan phụ kiện khác - một loại pháo có thể ném được.
Thế nhưng chỉ với hai phương thức chiến đấu này, cơ quan Hỏa Bạo hầu không thực sự phù hợp với chiến trường.
Bản thiết kế của Ninh Chuyết quyết định rằng loại cơ quan tạo vật này sẽ phát huy giá trị hơn trong việc hái Hỏa Thị.
Đối với lời xin lỗi của Ninh Chuyết, Tống Phúc Lợi gật đầu lia lịa:
“Hiểu được, hiểu được.”
Y tùy ý lấy ra một mẫu cơ quan từ trong rương hàng, bắt đầu tiến hành kiểm tra.
Một con cơ quan Hỏa Bạo hầu cao bằng nửa người xuất hiện trước mặt người này.
Nhìn thoáng qua, hình tượng của cơ quan Hỏa Bạo hầu rất bắt mắt, nó có bộ lông màu đỏ rực rỡ, cơ bắp trên người cuồn cuộn, lông mày cặp mắt sinh động như thật.
Tống Phúc Lợi đương nhiên không phải phàm phu tục tử, tu vi đã đạt đến Kim Đan kỳ, có thể dùng thần thức để tiến hành kiểm tra.
Y lập tức vận dụng thần thức, quét toàn thân cơ quan Hỏa Bạo hầu một lượt từ trong ra ngoài.
Trong mắt Tống Phúc Lợi lóe lên tinh mang rồi nhanh chóng biến mất, y lên tiếng đánh giá:
“Mặc ngoài viên hầu là da Hỏa Nhung Thử, dùng thủ pháp thêu linh lực truyền thống nhất làm thành.”
“Khung xương được làm bằng Thiên Kim, chủ yếu là truy cầu trọng lương nhẹ và hiệu năng không gian nhất định, tiện cho việc bố trí trận pháp trữ vật bên trên.”
“Nhưng nếu như áp súc trận pháp, chừa không gian tấn thăng cho Hỏa Bạo Hầu về sau thì yêu cầu trình độ của người bố trận phải khá cao, chi phí nhân công cho khoản này cũng không hề rẻ.”
Nói đến đây, Tống Phúc Lợi lại đưa tay của mình ra, mở hai nắm đấm đang siết chặt thành quyền của cơ quan Hỏa Bạo hầu.
Y dùng ngón tay mình sờ soạng ngón tay của Hỏa Bạo hầu.
Sau vài nhịp thở, vị tu sĩ Kim Đan này khẽ gật đầu:
“Trận pháp siêu nhỏ ở chỗ này dùng phương thức lồng ghép vào nhau, tiết kiệm được rất nhiều không gian.”
“Động tác ngón tay của cơ quan viên hầu nhanh nhẹn linh hoạt, có thể thực hiện những động tác vô cùng phức tạp, đây chính là nền tảng để thực hiện công việc hái quả chính xác.”
“Từ đó có thể thấy tạo nghệ của Ninh Chuyết công tử về trận pháp cũng không tầm thường, kiến thức cơ bản vô cùng vững chắc.”
“Nghĩ đến năm nay ngươi chỉ mới mười sáu tuổi, tạo nghệ về cơ quan thuật như vậy cũng rất không tệ rồi.”
“Lưu Loan Đạn Hoàn bên trong đầu khỉ chắc là do ngươi tự sáng tạo ra, dùng nó làm thiết bị thu phát thần thức, hẳn là để cố gắng giảm thiểu chi phí.”
“Cá nhân ta đề nghị nên thay Lưu Loan Đạn Hoàn bằng trận bàn, hình thành nên một loại hình cường hóa. Dù sao thì thiết kế của Lưu Loan Đạn Hoàn mặc dù độc đáo nhưng lại hạn chế khả năng điều khiển chính xác của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, kém xa trận bàn chính thống.”
“Đương nhiên điểm quan trọng hơn là: Chỉ cần thay bằng trận bàn, giá thành của mỗi con cơ quan Hỏa Bạo hầu ít nhất có thể tăng lên ba thành!”
Lời nói của Tống Phúc Lợi khiến Ninh Chuyết phải nhìn đối phương với con mắt khác xưa.
Không ngờ tạo nghệ về cơ quan thuật của vị tu sĩ Kim Đan này cũng không tệ.
Nhưng mà sau khi ngẫm lại, Ninh Chuyết bèn hiểu ra: Tống Phúc Lợi với tư cách là một thương nhân của Phi Vân quốc, thống lĩnh một đội buôn, từ xưa tới nay vào nam ra bắc, đương nhiên tinh thông tu chân bách nghệ.
Nếu không y sẽ rất dễ bị lừa gạt khi muốn thu mua đặc sản địa phương.
Tống Phúc Lợi lại nói tiếp:
“Phần khung máy của cơ quan Hỏa Bạo hầu chắc là dùng kỹ thuật luyện đan, chế tạo ra từ vật liệu hỗn hợp.”
“Vì muốn hái Hỏa Thị, cho nên trong phương diện phối hợp vật liệu đã cố gắng tăng cường khả năng kháng hỏa.”
“Thực ra ta có một biện pháp hay hơn, đó chính là dùng Lãnh Vân.”
“Loại đám mây này rất phổ biến ở Phi Vân quốc, có thể dùng làm tài liệu chính để pha trộn vào, khiến cho thân thể của cơ quan Hỏa Bạo hầu không những giảm nhiều trọng lượng mà còn có thể tăng cường khả năng kháng hỏa.”
“Ngươi có biết về loại Lãnh Vân này không?”
Ninh Chuyết khẽ gật đầu, thành thật nói:
“Trong rất nhiều bí tịch về cơ quan mà mẫu thân để lại cho vãn bối, đúng là có ghi chép về loại vật liệu này.”
“Đáng tiếc đây không phải Phi Vân quốc mà là Hỏa Thị sơn.”
“Nếu vãn bối muốn thu mua Lãnh Vân thì phải nhập khẩu vật liệu, giá thành cao hơn rất nhiều so với phối trộn vật liệu như hiện tại.”
“Cân nhắc về chi phí sản xuất, cho nên vãn bối đã trực tiếp loại bỏ Lãnh Vân.”
Tống Phúc Lợi hơi sững sờ, sau đó ngửa mặt lên trời cười ha hả:
“Quả thực là như vậy.”
“Ta biết mẫu thân của ngươi là người Phi Vân quốc.”
Nói đến đây, Tống Phúc Lợi quay sang nhìn Ninh Chuyết, vẻ mặt vô cùng chân thành:
“Thật có lỗi, chúng ta đã âm thầm điều tra rất nhiều chuyện về Ninh Chuyết công tử.”
“Trên thực tế, đây là thông lệ của Vân Thương chúng ta mỗi khi đến một nơi, dù sao thì chúng ta phải buôn bán trên địa bàn của người khác.”
“Vì vậy chúng ta đều phải tìm hiểu rõ ràng rất nhiều nhân vật quan trọng ở địa phương, sau đó lần lượt bái phỏng.”
“Ở Hỏa Thị Tiên thành, Thành chủ Mông Vị, Thần bộ Chu Huyền Tích và cả chủ nhân chợ đen - Ninh Chuyết công tử, đều là những đối tượng chúng ta cần chú ý trọng điểm.”
Tống Phúc Lợi đường đường là tu sĩ Kim Đan, vậy mà trong giọng nói lại mang ý lấy lòng như vậy.
Thái độ làm ăn này thật sự khiến người ta phải tán thưởng.
Tống Phúc Lợi nói tiếp:
“Ninh Chuyết công tử, trên người ngươi có một nửa huyết mạch Phi Vân quốc, cho nên Phi Vân quốc cũng là nhà của ngươi.”
“Ta đề nghị ngươi có thể về nhà thăm thú một chút, đặc biệt là Vạn Tượng Vân Hải, trở về càng sớm càng tốt.”
Ninh Chuyết ngẩn người, ánh mắt không khỏi lộ vẻ mong đợi:
“Quả thực Vạn Tượng Vân Hải… Vãn bối đã nghe danh từ lâu, rất muốn được tận mắt chiêm ngưỡng.”
Tống Phúc Lợi cười ha hả:
“Không chỉ đơn giản là tận mắt chiêm ngưỡng đâu.”
“Đối với người ngoài Phi Vân quốc mà nói, Vạn Tượng Vân Hải chỉ là một kỳ quan thiên địa, nơi có thể cung cấp lượng lớn tài nguyên tu luyện.”
“Nhưng đối với người Phi Vân quốc chúng ta mà nói, nó còn có một tầng ý nghĩa quan trọng khác.”
“Bất kỳ tu sĩ nào mang trong mình huyết mạch Phi Vân quốc, chỉ cần tiến vào Vạn Tượng Vân Hải thì đều có thể nhận được quà tặng của nó!”
“Một trong quà tặng cơ bản nhất chính là có năng lực cảm ứng huyết mạch Phi Vân quốc nhất định.”
“Nói thật, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã cảm thấy rất thân thiết, có thể cảm nhận được huyết mạch Phi Vân trong người ngươi, đó là vì ta từng đến Vạn Tượng Vân Hải.”
“Đây là năng lực mà bất kỳ người dân Phi Vân quốc nào đã từng ra ra vào vào Vạn Tượng Vân Hải đều có - cảm ứng được huyết mạch của đồng tộc.”
Trong toàn bộ thế giới tu chân, Vạn Tượng Vân Hải có được thanh danh hiển hách.
Cho dù không có di vật của mẫu thân, Ninh Chuyết cũng có thể biết được rất nhiều thông tin về Vạn Tượng Vân Hải trong tàng thư lâu của Ninh gia.
Bởi vì nơi tài nguyên siêu cấp này vốn nổi tiếng gần xa, vang danh đến mức trở thành một kiến thức phổ thông trong tu chân giới. Hỏa Thị sơn căn bản không thể so sánh với nó.
Vạn Tượng Vân Hải là nơi hội tụ của Vân chi đạo, ẩn chứa pháp tắc đại đạo cực kỳ phong phú. Nó uẩn dưỡng ra vô số tài nguyên Vân hành, thậm chí còn có cả những đại tu Hóa Thần kỳ, Luyện Hư kỳ lưu luyến nơi đây không chịu về, muốn lĩnh ngộ được Vân đại đạo.
Tống Phúc Lợi hít sâu một hơi, nói tiếp:
“Đột nhiên khuyên ngươi đến Phi Vân quốc, quả thật là có chút đường đột.”
“Nhưng trên thực tế, ừm… nói thế nào nhỉ?”
“Có thể nói, Vạn Tượng Vân Hải là nơi gửi gắm tinh thần, hay nói cách khác là quê hương tinh thần của mỗi người dân Phi Vân quốc chúng ta.”
"Ngươi đã từng nghe qua câu chuyện thần thoại về Phi Vân Quy Hương chưa?"
Ninh Chuyết gật đầu:
“Vãn bối đã từng nghe qua, mẫu thân lúc sinh thời đã từng kể cho ta nghe.”
Tống Phúc Lợi khẽ thở dài:
“Người trẻ tuổi của Phi Vân quốc muốn ra ngoài xông xáo, nhưng mà sau nhiều năm phiêu bạt bên ngoài mới hiểu, quê hương là cội nguồn của mình, mình thuộc về nơi đó, cho dù đi đến đâu thì cũng là như vậy.”
“Nói thật, năm xưa khi ta còn trẻ cũng là như thế, cũng muốn xông xáo khắp thiên hạ, muốn được nhìn ngắm thế giới muôn màu muôn vẻ.”
“Cho đến một ngày, ta đến Vạn Tượng Vân Hải, đi sâu vào bên trong, ta đã cảm động đến rơi nước mắt, cảm giác rung động và thân thiết không gì sánh kịp kia đã khiến ta như được trở về vòng tay của mẫu thân mình.”
“Rất khó có thể dùng lời nói để diễn tả hết cảm xúc rung động và thân thiết mà Vạn Tượng Vân Hải mang đến cho ta. Chỉ có thể chờ đến một ngày nào đó, khi ngươi tự mình tiến vào Vân Hải thì mới có thể cảm nhận sâu sắc được.”
Ninh Chuyết thở dài một tiếng, ngữ khí có phần không chắc chắn:
“Có lẽ một ngày nào đó vãn bối sẽ đi.”
Hắn cũng không thể khẳng định một ngày như vậy.
Bởi vì theo kế hoạch nhân sinh của hắn, hắn sẽ chiếm lấy Dung Nham Tiên cung, trở thành Cung chủ của tòa Tiên cung này.
Tuy nhiên nếu như vậy thì hắn sẽ bị trói buộc ở Hỏa Thị sơn. Trừ phi là hắn khởi động Dung Nham Tiên cung, rời khỏi tòa hỏa sơn này.
Nhưng nếu hắn với tư cách là Cung chủ, mà Dung Nham Tiên cung lại có trách nhiệm trấn áp Hỏa Thị sơn, thì rõ ràng hắn sẽ không thể tự ý rời khỏi vị trí được.
“Có lẽ ta thật sự nên đến Vạn Tượng Vân Hải xem sao, nhưng phải làm thế nào đây?”
Từ trước đến nay, Dung Nham Tiên cung chính là mục tiêu cả đời của Ninh Chuyết, hắn chưa từng nghĩ đến những khả năng nhân sinh khác.
Trong đầu hắn đầy ắp hình bóng của Dung Nham Tiên cung, là lời dặn dò của mẫu thân hắn trước khi lâm chung.
Trên thực tế, Tôn Linh Đồng trước đó đã từng khuyên hắn: Một khi cướp đoạt Dung Nham Tiên cung thất bại, hoặc cho dù cuối cùng có thành công cũng phải chạy trốn, gia nhập Bất Không môn, có được sự che chở nhất định của đại phái siêu cấp.
Tuy trong lòng Ninh Chuyết cũng thừa nhận đây chính là một đường lui, nhưng trên thực tế, hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ đi con đường này.
Thế nhưng hiện tại, lời nói của một người ngoài cuộc như Tống Phúc Lợi lại khiến hắn thực sự cảm nhận được một con đường khác trong cuộc đời mình.
Tâm linh Ninh Chuyết cũng vì đó rung động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận