Tiên Công Khai Vật

Chương 153: Như vậy, ước định đạt thành (1)

Lại một sớm mai trong trẻo.
"Tôn lão đại vẫn chưa hồi âm sao?"
Ninh Chuyết dạo bước bên trong phòng mình, sắc mặt âm trầm.
"Nếu như hôm nay ám ký còn không đổi, vậy là ba ngày rồi."
Ninh Chuyết và Tôn Linh Đồng đã giao ước với nhau rất nhiều phương thức liên lạc.
Theo như thông thường mà nói, chỉ cần mọi chuyện bình thường, mỗi một ngày loại ám ký này sẽ được đổi một lần.
"Từ lần trước công khai nghi vấn về Tôn lão đại ở trước mặt mọi người, Chu Huyền Tích cũng theo đó bặt vô âm tín."
"Chẳng lẽ hắn đã âm thầm ra tay với Tôn lão đại?"
Thông qua tin tức thu thập được từ mạng lưới tình báo rộng khắp, Ninh Chuyết điều tra được rất nhiều thông tin từ chợ đen: Trong hai ngày này, Tôn Linh Đồng vẫn lộ diện bình thường, thậm chí còn giải quyết một số tranh chấp nhỏ xảy ra trên chợ.
"Tôn lão đại thân bất do kỷ, chắc chắn đã rơi vào một loại hiểm cảnh nào đó. Vẻ ngoài bình thản chẳng qua cũng chỉ là một lớp ngụy trang."
"Thậm chí có khi người đó không phải là hắn!"
Ninh Chuyết thầm suy đoán được chân tướng. Hàn Minh cố ý đóng giả Tôn Linh Đồng, ra mặt chỉ huy cấp dưới của y, nhanh chóng thẩm thấu vào toàn bộ tổ chức chợ đen, muốn biến nó thành công cụ để cho bản thân mình dùng. Cũng có một số tin tức ngầm lưu truyền ra, có liên quan đến Viên Nhị. "Có kẻ muốn báo thù, muốn xuống tay với Hầu Đầu bang!"
"Kẻ dẫn đầu tên là Bảo Cừu, vốn cả nhà đều bị Viên Nhất chém giết. Hắn may mắn nhặt về được một mạng, thay tên đổi họ, một mực ẩn giấu, một mặt không ngừng khổ luyện, một mặt liên lạc với những người có thâm cừu đại hận với Hầu Đầu bang."
"Sau khi Hỏa Thị tiết diễn ra, địa vị Hầu Đầu bang rơi xuống ngàn trượng. Bảo Cừu dẫn đầu vung cánh tay hô lên, muốn đẩy lực lượng đã tích súc nhiều năm lên mặt bàn, tiến hành báo thù rửa hân!"
Chuyết cũng không hề bất ngờ đối với loại tình huống này. Hắn đã sớm đoán trước sẽ có chuyện như vậy xảy ra. "Nếu như Bảo Cừu thật sự động thủ, ta đại khái có thể lợi dụng hắn, chờ đến khi bọn chúng hành động, sau đó lại chỉ huy Viên Đại Thắng đến bảo vệ Viên Nhị."
“Thế nhưng những tin tức ngầm lên quan đến Bảo Cừu lại quá ồn ào náo động.”
Ninh Chuyết cảm thấy có chút kỳ quái Qua nhiều năm như vậy, hắn chưa từng ngừng nghỉ thu thập tin tức tình báo. Cũng bởi vậy đã dưỡng thành cho hắn một loại cảm giác nhạy bén. Có đôi khi chỉ bằng loại cảm giác này đã có thể để cho hắn phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Tin tức liên quan đến Bảo Cừu không khiến hắn cảm thấy giả dối, mà là một loại cảm giác cổ quái khó tả. Ninh Chuyết trầm ngâm suy tư, trong đầu chợt lóe lên một loại khả năng. "Nếu như ta là Bảo Cừu đi, tuyệt đối sẽ không gióng trống khua chiêng như vậy!"
"Cho nên đây chắc chắn là chiêu bài của đám trưởng lão Hầu Đầu bang làm ra."
"Bảo Cừu rất có thể đã đạt thành khế ước với một vị trưởng lão nào đó trong bang phái, hoặc nghiêm trọng hơn là một nhóm trưởng lão, nhằm tăng khả năng thành công cùng với giảm thiểu đi phong hiểm và tổn thất khi báo thù."
"Nhưng đám trưởng lão bang phái này cũng có toan tính của riêng mình."
"Bọn chúng muốn tung tin đồn trước một bước, để cho ngoại giới đều biết Bảo Cừu muốn nhắm vào Hầu Đầu bang, nhắm vào Viên Nhị."
"Chờ sau khi Viên Nhị bị ám sát bỏ mình, chúng sẽ có thể dễ dàng tiếp quản toàn bộ Hầu Đầu bang. Bởi vì trước đó bọn chúng đã chứng minh ngoại nhân rằng, Bảo Cừu mới chính là hung thủ!"
Nghĩ đến đây, Ninh Chuyết càng thêm chắc chắn đám người Bảo Cừu nhất định sẽ hành động. Đồng thời dựa vào loại tiếng gió này, chỉ sợ thời điểm ra tay sẽ trong vòng mấy ngày nay. "Xem ra cần phải nhìn chằm chằm vào Viên Nhị."
Viên Nhị không thể nào chết vào lúc này. Ninh Chuyết còn cần phải dựa vào gã để đào sâu khả năng khống chế của mình đối với Viên Đại Thắng, triệt để loại bỏ tai họa ngầm ở Linh Động kỳ. "Bên phía Tôn lão đại xảy ra chuyện, thế nhưng cũng không phải lần đầu."
"Lúc này càng cần phải nhẫn nại cùng tỉnh táo."
Ninh Chuyết nhớ lại lần đầu tiên Tôn Linh Đồng bị bắt là khi hắn mới tám tuổi. Thường đi bên bờ sông, nào có ai không bị ướt giày. Tôn Linh Đồng liên tục dùng thủ đoạn trộm cắp để thu hoạch tiền tài phục vụ tu luyện thường ngày, không may đi đêm lắm có ngày gặp ma. Lần đó y bị một bang phái bắt giam vào bên trong tư lao. Tôn Linh Đồng bị quất cho máu thịt be bét, nằm im không nhúc nhích trong góc lao tù tối tăm. Bịch! Bịch! Đột nhiên hai tên thủ vệ đồng thời ngã xuống, hôn mê bất tỉnh nhân sự. Tôn Linh Đồng giật mình kinh hãi vì thanh âm này, vội vàng bò đến trước cửa lao, sau đó thấy thân ảnh Ninh Chuyết chậm rãi hiện ra. "Tiểu Tôn ca ca, đệ đến cứu huynh!"
Trên mặt Ninh Chuyết tràn đầy lo lắng, khi nhìn thấy Tôn Linh Đồng liền kích động hét lên. "Tiểu Chuyết, sao ngươi lại đến đây một mình?"
Tôn Linh Đồng lại vô cùng hoảng hốt, trên mặt là một mảnh sương lạnh, "Ngươi quên lời ta dạy rồi sao? Nếu như ta không may bị bắt, ngươi phải đi báo quan a. Để cho Thành vệ quân đến điều tra, gây loạn, lúc đó ta mới có cơ hội trốn thoát."
"Đệ báo rồi, đệ đã báo quan rồi."
Ninh Chuyết vội vàng giải thích, "Nhưng bọn họ chậm quá, đệ lo cho huynh, ba ngày rồi không thấy huynh đâu... Đệ lo lắng, đệ lo huynh…" Tôn Linh Đồng khoát tay ngắt lời:
"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, mau mở cửa cho ta."
"Tình hình hiện tại rất nguy hiểm, ngươi đừng lãng phí thời gian nữa."
“Có lời gì, chờ chúng ta ra ngoài rồi nói."
"Chìa khóa ở trên người tên thủ vệ to con kia, lúc lục soát nhớ cẩn thận một chút!"
"Huynh yên tâm!"
Ninh Chuyết chạy đến bên người tên thủ vệ to con kia, sử dụng thủ pháp Tôn Linh Đồng dạy, dễ dàng lấy được chìa khóa của lao tù. Cạch. Chìa khóa cắm vào bên trong ổ khóa. Ninh Chuyết quán thâu pháp lực vào, cố hết sức xoay mạnh. Một trận lưu quang từ ổ khóa nhanh chóng lan ra bốn phía, bao trùm cả ổ khóa, xiềng xích cùng với hơn nửa song sắt nhà lao, hiển lộ ra vô số trận văn. Ninh Chuyết mở cửa, nhanh chóng đỡ Tôn Linh Đồng ra ngoài. Bên ngoài nhà lao vẫn còn tu sĩ tuần tra. Hai người dựa vào phù lục và pháp khí, lợi dụng bóng tối và góc khuất, mất một lúc lâu mới thoát khỏi đại bản doanh của bang phái nọ. Nhưng vừa chạy được một đoạn, phía sau đã vang lên tiếng ồn ào. "Có kẻ vượt ngục!"
"Tên tiểu tặc kia biến mất rồi!"
"Nhanh truy đuổi, chuyện chỉ vừa mới xảy ra, bọn chúng chạy không xa được đâu."
Giữa những tiếng gào thét, Tôn Linh Đồng nghe thấy giọng nói quen thuộc của hai tên thủ vệ ban nãy. Y quay sang nhìn Ninh Chuyết, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén:
"Ngươi dùng mê hương Mộ Vân Hợp ta đưa cho ngươi ư? Sao bọn chúng không chết?"
Ninh Chuyết có chút chột dạ không dám nhìn thẳng Tôn đại ca của mình, lí nhí giải thích:
"Đệ sợ mê chết người, nên đã cố ý thêm chút dược liệu trung hòa vào bên trong mê hương, sau đó mới nhóm lửa đốt."
Hai mắt Tôn Linh Đồng lập tức lộ ra lệ mang:
"Giờ không phải lúc nói chuyện này, chờ về nhà rồi ta giáo huấn ngươi sau!"
Sau một phen mạo hiểm đuổi trốn, Tôn Linh Đồng tuy bị thương đầy người, máu me đầm đìa, nhưng sau khi bỏ ra đại giới cực lớn, y cuối cùng cũng đưa được Ninh Chuyết đến nơi an toàn. "Ngươi sao rồi? Có bị thương chỗ nào không? Nhanh kiểm tra toàn thân xem!"
Tôn Linh Đồng suy yếu đến mức thần thức cũng khó có thể phát ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận