Tiên Công Khai Vật

Chương 136: Gió nổi lên (1)

"Khởi Phong Linh!"
Trong nháy mắt, Chu Huyền Tích lập tức biến sắc.
Một khi khí số kịch biến liền sẽ gió nổi mây phun, thiên địa biến sắc, hình thành nên luồng khí vận khổng lồ, ảnh hưởng đến vô số người và thế lực khắp nơi. Nếu như khí vận tiếp tục bành trướng, chiến loạn sẽ liên miên không dứt, phong vân cuồn cuộn.
Khởi Phong Linh là pháp bảo do quốc quân ban cho, chuyên dùng để đo lường khí số kịch biến, cảnh báo ảnh hưởng đến khí vận.
"Khởi Phong Linh vang lên, là do khí vận tự nhiên bừng bừng phấn chấn, hay là có kẻ đang âm thầm gây nên?"
Chu Huyền Tích theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía đỉnh Hỏa Thị sơn. Gã đã sớm biết Mông Vị tinh thông thần thông Tọa Sơn Quan! Tôn Linh Đồng hung hăng càn quấy như vậy, Chu Huyền Tích cũng không phải là không dám trừng trị kẻ ngông cuồng, gã có vô số loại thủ đoạn trừng trị loại nhân vật này. Nhưng hiện tại gã không muốn làm như thế. Trước khi đến đây, quốc quân cũng đã cố ý căn dặn gã, phải chú ý đến biến động của khí số, nhất là phải đề phòng với Mông Vị. Chu Huyền Tích khắc sâu trong lòng, biết rõ chính mình không có bảo vật trấn áp khí số. Hiện tại Khởi Phong Linh đã vang lên, nếu như gã còn tiếp tục dây dưa ở đây, chắc chắn sẽ tự thân hãm vũng nước đục này. Dù có bế quan tỏa cảng đi chăng nữa, khí số vẫn vây quanh, một khi khí vận sinh biến, cho dù ngồi trong nhà cũng sẽ gặp họa từ trên trời rơi xuống! Bản thân Chu Huyền Tích cũng không có thủ đoạn quấy nhiễu khí số, vì kế hoạch ngày hôm nay, gã chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này. Bởi vì người đứng ngoài cuộc sẽ không bị ảnh hưởng. "Hôm nay tạm tha cho ngươi, ta chắc chắn sẽ còn tìm ngươi lần nữa."
Chu Huyền Tích thôi động pháp lực, đẩy lui Tôn Linh Đồng ra khỏi cơ thể mình. Gã biến mất ngay tại chỗ, nhanh chóng rời khỏi tòa Tiên thành này. Mãi cho đến khi cách Hỏa Thị sơn hàng trăm dặm, tiếng vang của Khởi Phong Linh lúc này mới dần biến mất. "Phạm vi khí vận dao động nhỏ như vậy, thế nhưng khí số lại kịch biến đến như thế, Mông Vị quả nhiên là có hiềm nghi lớn nhất."
"Nếu sau đó phạm vi khí vận tràng không mở rộng, tám chín phần mười là do thần thông Tọa Sơn Quan của Mông Vị!"
Sắc mặt Chu Huyền Tích vô cùng u ám, lúc này gã quyết định dựa vào phạm vi dò xét của Khởi Phong Linh để kiểm chứng suy đoán của mình. Chu Huyền Tích vừa rời đi, Tôn Linh Đồng liền đứng phắt dậy. Y có chút không thể tin nổi, thầm nghĩ:
"Chỉ đơn giản như vậy đã đuổi được Chu Huyền Tích rồi sao?"
Ngoài mặt, y nhổ một ngụm nước bọt, lau đi thần sắc đờ đẫn lúc nãy, nhìn tên bán hàng rong đang kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, gào lên:
"Thấy rõ chưa? Học hỏi một chút đi!"
Sau đó y lại quay sang nhìn mấy tên thuộc hạ của mình, vội vàng hỏi:
"Đã ghi chép lại hết rồi chứ?"
Tên thuộc hạ kia khẽ gật đầu:
"Đều ở bên trong ngọc giản."
Tôn Linh Đồng ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng:
"Tốt lắm! Đây là chiến tích hiển hách nhất từ khi ta chào đời đến nay!"
"Mau, đi truyền tin tức ra bên ngoài, nói Tôn Linh Đồng ta lấy tu vi Trúc Cơ, bức lui tu sĩ Kim Đan - Chu Huyền Tích!"
"Ha ha ha, sắp nổi danh, ta sắp nổi danh rồi!"
"Người nào dám chất vấn, liền ném ngọc giản vào thẳng mặt kẻ đó cho ta."
"Đúng rồi, mau sao chép ngọc giản ra mười mấy bản, không, phải mấy trăm bản mới được, phân tán ra bên ngoài, đề phòng bị niêm phong!"
Thủ đoạn của Tôn Linh Đồng vô cùng cay độc, y muốn mượn gió bẻ măng, tạo dựng thanh danh trước, sau đó dùng thanh danh để bức bách Chu Huyền Tích, ứng phó với tình huống tương lai đối phương quay lại trả thù mình. Khi Chu Huyền Tích ra khỏi thành, Ninh Chuyết đang tiến vào thành. So với lúc rời đi trước đó, trong đội ngũ của Ninh Chuyết đã có thêm một thành viên là Viên Nhị. Viên Nhị ngồi chung một chiếc xe ngựa với Ninh Chuyết, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Thụ Vũ Đấu Viên - Đại Thắng đang ngồi ở bên cạnh hắn. Hai người tâm sự với nhau chuyện vừa mới xảy ra. "Thì ra là vậy."
Ninh Chuyết không kìm được than khẽ một tiếng. Hắn đã hiểu rõ ngọn nguồn của mọi chuyện. Thì ra vài ngày nữa là ngày giỗ của Viên Nhất, Viên Nhị thân là con trai trưởng, nhất định phải đích thân đi tảo mộ.
Địa điểm an táng Viên Nhất có tổng cộng mười ngôi mộ, nhưng mộ huyệt thật sự là khu rừng hoang vắng mà Viên Đại Thắng chạy loạn đến khi mất đi khống chế, bị cảm xúc chi phối kia. Những ngôi mộ giả còn lại đều do Viên Nhất cố tình sắp đặt. Một mặt là để đề phòng địch nhân đào mộ trả thù; mặt khác là dùng làm mồi nhử để dụ rắn ra khỏi hang, dẫn dụ những cừu địch ẩn núp trong bóng tối. Dù sao trong giới tu chân cũng có không ít phương pháp có thể lợi dụng thi cốt để nguyền rủa người khác. Viên Nhị vốn không muốn rời khỏi trụ sở của Hầu Đầu bang, nhưng chuyện tế tự tổ tiên, hơn nữa còn là người sáng lập nên Hầu Đầu bang, gã không thể không đi. Các trưởng lão trong bang cũng liên tục đốc thúc gã mau chóng lên đường. Nếu như gã không đi, chắc chắn sẽ bị kẻ có tâm đồn thổi thành kẻ nhát gan bất hiếu. Đối với danh tiếng vốn đã thê thảm của Viên Nhị mà nói, đây tuyệt đối là một đòn vô cùng trí mạng! Viên Nhị chỉ có thể bất đắc dĩ làm theo. Ban đầu gã muốn liên lạc với Ninh Chuyết, thúc giục hắn chế tạo cơ quan tạo vật Viên Đại Thắng. Kết quả người được phái đi truyền tin lại bặt vô âm tín. Vậy cho nên vị Viên bang chủ này đành phải tự mình hành động. Gã đã dốc hết sức che giấu hành tung, cố ý lên đường trước vài ngày, âm thầm đi tế tự.
Thế nhưng lại không ngờ trong quá trình đi đường, gã lại gặp chuyện ngoài ý muốn. Gã bị phục kích, đám tuỳ tùng đi theo đều bị giết sạch, chỉ còn lại một mình gã chạy trối chết. Gã theo bản năng chạy về phía mộ huyệt thật sự của phụ thân mình, kết quả lại tìm được đường sống trong chỗ chết, gặp được Thụ Vũ Đấu Viên - Đại Thắng. Sau đó chính là cảnh tượng Viên Đại Thắng dưới mệnh lệnh của Ninh Chuyết, ra tay cứu người. "Ninh tiên sinh, đây là cơ quan Hầu thúc mà ngài chế tạo cho tại hạ sao? Nhất định là vậy!"
Viên Nhị không nhịn được đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào Viên Đại Thắng, trên mặt tràn đầy vẻ mong đợi và khát vọng. "Nó thật sự rất mạnh, chiến lực vượt xa Trúc Cơ kỳ đỉnh phong."
"Ninh tiên sinh, ngài là người đáng tin cậy, nói được làm được, tại hạ bội phục sát đất!"
Viên Nhị không ngừng tán thưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận