Tiên Công Khai Vật

Chương 384: Ma tu bóng đen (1)

Phí Tư sau khi báo cáo xong, được Mông Vị cho phép liền vội vàng trở về Vân Thị.
Gặp lại Chu Huyền Tích và Tống Phúc Lợi, gã lập tức truyền âm cho Chu Huyền Tích trước tiên:
"Chu đại nhân, hiện tại Hỏa Thị Tiên thành và Dung Nham Tiên cung đang bị vây khốn, chúng ta nhất định phải đoàn kết hợp tác, đồng tâm hiệp lực cùng nhau vượt qua khó khăn."
"Trước mắt chúng ta còn cần mượn thêm lực lượng của nhóm người Tống Phúc Lợi thì mới có thể nắm chắc phần thắng khi đối phó với Yêu thú triều, vượt qua nguy cơ lần này."
"Tại hạ đã được Mông đại nhân trao quyền, có thể thương lượng chuyện bồi thường với đám người Tống Phúc Lợi rồi."
"Chỉ sợ người này chắc chắn sẽ chơi công phu sư tử ngoạm... Ài, tình thế của chúng ta thật sự rất bị động."
"Thế cho nên mong Chu đại nhân xem trên mặt mũi cùng là người Nam Đậu quốc, ra tay tương trợ một phen!"
Chu Huyền Tích gật đầu, nhanh chóng truyền âm đáp lại:
"Ta và Mông Vị cùng là quan của một triều, vốn như là tay chân, hiện tại đang đồng tâm hiệp lực thì càng nên ra sức."
"Xin Phí đại nhân yên tâm, ta cũng sẽ tham gia quá trình thương lượng. Dù sao ta cũng có quyền đưa ra một số quyết định về những đồ vật của vương thất."
Cho dù đứng trên lập trường bản thân, hay là thỏa thuận miệng bí mật vừa rồi, đều khiến Chu Huyền Tích phải tích cực tham gia vào quá trình đàm phán.
Có Chu Huyền Tích trợ giúp, Phí Tư âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Gã mời Tống Phúc Lợi đến phủ Thành chủ, sau đó lại mời Chu Huyền Tích đi cùng, bắt đầu một cuộc thương lượng đền bù.
Muốn điều tra ra tung tích bảo vật bị đánh cắp, trả lại cho Vân Thương trong vòng hai ngày, hiển nhiên là không thể nào.
Phủ Thành chủ lại muốn liên hợp với Vân Thương, cùng nhau chống lại Yêu thú triều.
Để thể hiện ra thành ý của bản thân, bọn họ đành phải lấy cách thương lượng bồi thường để lôi kéo đám người Tống Phúc Lợi.
Cuộc đàm phán này diễn ra rất khó khăn, ba bên không ngừng dây dưa với nhau, tình thế cũng cực kỳ phức tạp.
Ở ngoài mặt, Chu Huyền Tích và Phí Tư cùng nhau hợp tác, thương lượng mức bồi thường với Tống Phúc Lợi.
Trong âm thầm thì Chu Huyền Tích và Tống Phúc Lợi đều ngầm hiểu ý nhau, muốn phủ Thành chủ phải bỏ ra nhiều hơn nữa.
Sau hai canh giờ trôi qua, cuộc đàm phán bồi thường này rốt cuộc cũng có kết quả.
Từ trong phòng khách truyền đến tiếng cười to cởi mở của Tống Phúc Lợi.
Sắc mặt Phí Tư khó coi đến cực điểm. Bên phía phủ Thành chủ đã phải trả một cái giá rất đắt, gã suýt chút nữa đã không thể giữ được giới hạn mà Mông Vị đưa ra.
Chu Huyền Tích lau đi mồ hôi trên trán, y đại diện cho vương thất Nam Đậu cũng đã phải bỏ ra cái giá không ít.
Tống Phúc Lợi kiếm lợi lớn!
Lão ta không chỉ có thể đường đường chính chính tham gia vào cuộc tranh giành Dung Nham Tiên cung, còn nhân cơ hội Yêu thú triều ập đến, khiến cho phủ Thành chủ và vương thất Nam Đậu phải trả một cái giá cao để đổi lấy sự trợ giúp của bọn họ.
Nếu như tính toán kỹ lưỡng, lỗ hổng do bảo vật bị đánh cắp không những đã được lấp đầy hoàn toàn, mà lão ta còn kiếm được một khoản kha khá!
Ba bên chốt hạ chi tiết giao dịch, sau đó nhanh chóng ký kết khế ước.
"Cốc cốc cốc."
Tiếng gõ cửa vang lên, có tu sĩ của phủ Thành chủ đến đây bẩm báo.
Giờ này còn đến báo cáo, nhất định là có chuyện lớn xảy ra rồi.
Phí Tư còn tưởng rằng thành phòng đã xảy ra vấn đề, vội vàng cho thuộc hạ tiến vào, kết quả lại nghe được chuyện "người trông coi kho hàng tham ô, lơ là trách nhiệm".
Thì ra khi Yêu thú công thành, Hỏa Thị Tiên thành phải phòng thủ một cách bị động, Phí Tư bèn nghĩ đến việc huy động Hỏa Thị, chế tạo ra số lượng lớn vật liệu nổ, xem như là át chủ bài trong thời khắc nguy cấp.
Kết quả là khi thuộc hạ đến kho lấy Hỏa Thị, lại phát hiện ra một lượng lớn Hỏa Thị đã không cánh mà bay!
Kể từ sau khi Hoả Thị tiết diễn ra, kho hàng chứa đựng loại tài liệu này đã bị phong tỏa, chỉ có người quản lý mới được ra vào.
Vậy cho nên mũi dùi chĩa thẳng vào quan viên quản lý kho hàng.
Nếu không phải gã tham ô thì còn người nào khác chứ?
Chuyện này khiến Phí Tư tức giận đến mức suýt nữa thổ huyết.
"Tốt... tốt... rất tốt!"
"Trong lúc mấu chốt như vậy mà còn tham ô mục nát, thật là cho phủ Thành chủ ta nở mày nở mặt."
Phí Tư phẫn nộ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Gã rất hối hận vì để cho thuộc hạ mình tiến vào bẩm báo, để lộ chuyện này cho Chu Huyền Tích và Tống Phúc Lợi biết.
Đặc biệt là Tống Phúc Lợi, ánh mắt lão ta nhìn gã lại càng thêm phần hoài nghi.
"Ta thật sự là hồ đồ rồi, sao lại không biết suy nghĩ như vậy, thế mà dám xử lý sự vụ ngay trước mặt người ngoài!"
"Ài..."
Phí Tư bất đắc dĩ thở dài, cuộc đàm phán bồi thường vừa rồi khiến gã phải vắt óc suy nghĩ, tốn không ít nước bọt, vậy cho nên tinh thần không được tỉnh táo.
Lúc này gã ngược lại cảm thấy may mắn, vừa rồi bọn họ đã thương lượng xong phương án bồi thường và liên thủ, hơn nữa còn ký kết xong khế ước. Chứ nếu không, Tống Phúc Lợi rất có thể sẽ càng coi thường phía phủ Thành chủ vì chuyện này, từ đó được đà lấn tới, đưa ra yêu cầu quá đáng hơn.
Mọi chuyện đã đến nước này, để cứu vãn thanh danh của phía mình, Phí Tư dứt khoát ra lệnh:
"Mang tên tiểu lại tham ô kia lên đây!"
Rất nhanh, tên tiểu lại kia đã bị áp giải đến, quỳ gối trước mặt ba vị tu sĩ Kim Đan là Phí Tư, Chu Huyền Tích và Tống Phúc Lợi.
"Nói! Ngươi đã tham ô như thế nào! Dùng biện phá gì để nguỵ tạo ghi chép của trận pháp? Ngươi đã bán số Hoả Tinh kia cho người nào?!"
Phí Tư quát lớn.
Tên tiểu lại quản lý kho hàng có tu vi Trúc Cơ kia sợ đến mức hồn vía lên mây, bị doạ cho tè cả ra quần, run rẩy khóc lóc:
"Đại nhân... Phí Tư đại nhân minh xét ạ!"
"Tiểu nhân bị oan uổng, tiểu nhân chưa từng tham ô một chút nào cả."
"Số lượng Hỏa Thị kia sau khi hái vào ngày lễ, đã được trực tiếp đưa thẳng đến kho hàng thông qua trận pháp truyền tống."
"Tiểu nhân chỉ phụ trách kiểm tra, tuyệt đối không dám động vào chút nào."
Ánh mắt của Phí Tư trở nên sắc bén:
"Còn dám cãi cùn!"
"Vậy tại sao ngươi đã kiểm tra nhiều lần như vậy, đến hôm nay cần dùng Hỏa Thị thì mới phát hiện ra thiếu hụt quy mô lớn?"
Gã tiểu lại kia nước mắt nước mũi giàn giụa:
"Tiểu nhân mặc dù... mặc dù là mỗi ngày đều kiểm tra, nhưng chỉ kiểm tra bề ngoài xung quanh, không hề phát hiện ra bên trong đống Hỏa Thị đã bị khoét rỗng!"
"Tiểu nhân kiểm tra thất trách, vô cùng lơ là, đây quả thực là lỗi của tiểu nhân!"
"Nhưng tiểu nhân thật sự không hề tham ô, tiểu nhân xin thề với trời, thật sự chưa từng động vào một quả Hỏa Thị nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận