Tiên Công Khai Vật

Chương 211: Liên tục bãi nhiệm chấp sự (2)

Nếu như có gia lão làm chỗ dựa, những chấp sự bị cách chức hoàn toàn có thể dựa vào lực ảnh hưởng của vị gia lão này để đứng vững bước chân, chứ không phải bị đánh về nguyên hình, trở thành tộc nhân bình thường giống như bây giờ.
Một số tộc nhân chi mạch mất đi vị trí chấp sự muốn tìm Ninh Hữu Phù và Ninh Hậu Quân cầu cứu.
Ninh Hữu Phù đóng cửa từ chối tiếp khách, còn Ninh Hậu Quân thì đồng ý gặp bọn họ.
“Thiếu tộc trưởng đã bị kéo xuống ngựa, chủ mạch lập tức trả thù như vậy cũng là điều dễ hiểu.”
“Hay là chúng ta học theo Ninh Chuyết, cùng nhau đến từ đường tông tộc gây sức ép?”
Có người đề nghị.
Ninh Hậu Quân hừ lạnh:
“Các ngươi xem từ đường tông tộc là cái gì vậy? Muốn bị nhốt vào bên trong địa lao hay sao? Chủ mạch còn đang ước gì các ngươi làm loạn đấy!”
“Vậy tại sao Ninh Chuyết có thể thành công?”
“Người ta có bằng chứng xác thực, nhân chứng vật chứng đầy đủ, khiến cho chủ mạch muốn phản bác cũng không được. Còn các ngươi thì sao?”
Ninh Hậu Quân trừng mắt, “Các ngươi có cái gì?”
“Ngoại trừ một đám vô dụng ra thì các ngươi còn có cái gì?”
Ông ta đưa tay chỉ vào những tộc nhân đang cầu xin mình:
“Chủ mạch bãi miễn các ngươi, đều có lý do chính đáng.”
“Ai bảo ngày thường các ngươi làm việc mờ ám, tay chân không sạch sẽ? Hiện tại bị người ta nắm thóp, mất chức chấp sự còn không biết xấu hổ tới tìm ta cầu cứu?”
Các tộc nhân chi mạch nhìn nhau, á khẩu không trả lời được. Có người bất bình:
“Lão đại nhân, ngài không biết rồi. Chúng ta vốn là chi mạch, tu luyện đã vô cùng gian nan khó khăn, lại còn phải nuôi sống cả gia đình. Nếu không tranh thủ chút quyền lợi, làm sao có đủ tài nguyên cơ chứ?”
“Không giống như chủ mạch, dù có là kẻ vô công rồi nghề, cả ngày chỉ ăn không ngồi rồi, cũng không bao giờ thiếu thốn chút tài nguyên tu luyện nào.”
Ninh Hậu Quân thở dài:
“Chính vì lẽ đó ta mới ra mặt, tự mình giúp đỡ thằng nhóc Ninh Chuyết một lần.”
“Nó có thiên tư, chỉ cần trưởng thành thì chắc chắn có thể trở thành gia lão.”
“Chỉ khi chi mạch chúng ta có gia lão, lúc đó mới có được lực lượng chống lại chủ mạch được!”
Có người khinh thường cười nhạo:
“Lão đại nhân, hôm qua cũng chính vì ngài khuyên như vậy cho nên ta mới xen vào chuyện ở từ đường. Nhưng bây giờ xem ra, chúng ta đã giúp nhầm người rồi.”
“Ngươi có ý gì?”
Ninh Hậu Quân nhíu mày. “Ninh Chuyết kia mặc dù nhận được rất nhiều ban thưởng, vượt xa tiêu chuẩn trước đó, nhưng lại vô cùng keo kiệt. Ngay cả đường huynh đệ muốn mượn dùng một chút cũng bị từ chối thẳng thừng.”
“Loại người này chỉ có thể đồng cam cộng khổ, chứ không thể cùng hưởng vinh hoa phú quý. Chúng ta ký thác hi vọng vào trên người nó có thật sự đúng đắn không?”
Ninh Hậu Quân hừ lạnh:
“Không ký thác hy vọng lên trên người nó, chẳng lẽ đặt vào trên người các ngươi?”
“Các ngươi có thiên phú hơn người sao?”
Đám người im lặng không nói gì. Có tộc nhân chủ động lên tiếng bênh vực Ninh Chuyết:
“Dù sao nó cũng mới mười sáu tuổi, còn trẻ người non dạ. Các vị mong nó có suy nghĩ thấu đáo như người từng trải, không phải là quá ảo tưởng sao?”
Ninh Hậu Quân nghe vậy lại càng nhíu mày. Ông ta nhớ lại trên bữa tiệc tối ngày hôm qua, biểu hiện của Ninh Chuyết bên trên yến tiệc để cho ông ta khắc sâu ấn tướng, trên đường trở về đều cảm thấy vô cùng thong dong, thoải mái. Ông cho rằng Ninh Chuyết là người có thiên tư, tâm tính cũng rất thuần thục, là phúc của chi mạch. Nhưng hành động của Ninh Chuyết ngày hôm nay khiến cho ông ta thất vọng vô cùng:
“Keo kiệt như vậy làm sao có thể thu phục lòng người? Làm sao có thể làm nên đại sự?”
Ninh Hậu Quân âm thầm cảm thấy bất an, sau khi suy nghĩ một hồi đã quyết định phải nhắc nhở Ninh Chuyết một phen. “Người đâu.”
Ông ta gọi một tên gia phó, “Đến biệt viện của Ninh Chuyết truyền tin cho ta, nói là ta muốn xin hai lượng Băng Ngọc Tửu với tư cách là đáp tạ chuyện ngày hôm qua tương trợ. Đi nhanh về nhanh.”
Nghe được lời này, những tộc nhân chi mạch khác đều muốn ở lại, chờ xem phản ứng của Ninh Chuyết. Lúc này Ninh Chuyết đang kiểm tra số ban thưởng của gia tộc. Lần này ban thưởng phong phú khiến cho hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn. “Long Quyển Phong Xa là bảo vật chuyên đề cao trung đan điền, sau khi thôi phát có thể tạo sóng bên trong Khí hải, chế tạo ra vòi rồng pháp lực, có thể gia tăng tốc độ tinh luyện pháp lực, còn có công hiệu chiết xuất pháp lực nhất định.”
“Nắm Ngũ Hành Xích trong tay có thể dùng để phân tách các loại linh lực, pháp lực Ngũ Hành. Vốn là dụng cụ dùng trong luyện khí, nhưng ta đang tu luyện Ngũ Hành Khí Luật Quyết, dùng nó để phân giải pháp lực Ngũ Hành, vô cùng tiện lợi cho việc luyện tập thi pháp.”
“Mỗi lần Tĩnh Tâm Chung vang lên đều có thể giúp người ta nhanh chóng tiến vào trạng thái minh tưởng, rất có ích cho việc tu luyện.”
“Yêu bài Huyền Băng là tín vật biểu thị thân phận, đeo theo trên người có thể tụ linh lực thời thời khắc khắc, trợ giúp tộc nhân Ninh gia tinh luyện pháp lực.”
Ninh Chuyết cẩn thận kiểm tra bốn món pháp khí này, cũng không phát hiện vấn đề gì. Thế nhưng để chắc chắn, hắn muốn mang bốn kiện pháp khí này đến cho Tôn Linh Đồng xem qua.
Y vốn sở hữu linh đồng, lại là đệ tử của đại tông, đã từng chấp chưởng chợ đen trong thời gian dài, tầm mắt sẽ rất rộng. Không chỉ có pháp khí, ngay cả các loại đan dược, phù lục…cũng phải kiểm tra cẩn thận. Sau khi đắc tội Ninh Hiểu Nhân, đánh y rơi đài, mâu thuẫn giữa hắn và chủ mạch coi như đã không còn cơ hội hoà hoãn. Hắn không dám chủ quan với bất kỳ thứ gì mà chủ mạch đưa cho. Lúc này có gia phó của Ninh Hậu Quân đến, truyền đạt yêu cầu của vị lão đại nhân này. Ninh Chuyết sau khi nghe xong lại khẽ thở dài:
“Lão đại nhân đang muốn nhắc nhở ta phải “tán tài lưu nhân”, chia sẻ một ít lợi ích cho mọi người. Chủ mạch cho ra đối xử khác biệt như vậy, mục đích chính là muốn chia rẽ chúng ta.”
“Xin ngài hãy vấn an Ninh Hậu Quân lão đại nhân thay ta, truyền đạt lòng biết ơn của ta đối với ngài.”
“Ta biết lão đại nhân muốn mượn Băng Ngọc Tửu để chứng minh cho mọi người thấy, ta không phải kẻ vong ân bội nghĩa, cũng không phải hạng người keo kiệt bủn xỉn.”
“Nhưng ta có cách suy tính của riêng mình.”
“Ta sẽ không đưa Băng Ngọc Tửu, ngài cứ mang lá thư này về cho lão đại nhân là được.”
Gia phó vội vàng trở về báo cáo. Ninh Hậu Quân nhíu chặt lông mày, mở thư ra xem. Sau khi xem xong, lông mày ông ta lập tức giãn ra, cười lên ha hả:
“Ninh Chuyết! Ninh Chuyết! Quả nhiên là “ngoài lạnh trong nóng”! Lão phu đã lo lắng vô ích rồi. Các ngươi đọc bức thư này đi.”
Các cựu chấp sự vội vàng truyền tay nhau xem, có người dựa vào manh mối hiểu ra, nhưng cũng có người vẫn còn vô cùng mơ hồ:
“Cái này... có thể làm được sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận