Tiên Công Khai Vật

Chương 404: Lời vạch trần trước khi chết của Ninh Tiểu Tuệ (1)

Chu Huyền Tích nhanh chóng hồi tưởng lại.
"Tôn Linh Đồng làm chủ nhân chợ đen ở Hỏa Thị Tiên thành nhiều năm, vẫn luôn âm thầm bày bố. Trận chiến với Thích Bạch để cho căn cứ ngầm dưới lòng đất bị bại lộ chính là bằng chứng rõ ràng."
"Lúc trận chiến hỗn chiến của tu sĩ Kim Đan bắt đầu, Dương Thiền Ngọc xuất hiện, cố ý để lộ chân kinh Ma đạo. Nhưng phần chân kinh này lại là giả, Trịnh gia vì thế mà phải đối mặt việc Thái Thanh Cung truy trách."
"Bất Không Môn sử dụng loại âm mưu quỷ kế này chính là vì muốn phá vỡ liên minh chặt chẽ giữa ta và ba gia tộc. Mà bọn chúng cũng đã thành công!"
"Tốt lắm, không hổ là đại tông tà phái, là môn phái am hiểu việc trộm cắp nhất thiên hạ."
"Thì ra các ngươi đã bắt đầu chuẩn bị từ mười mấy năm trước, quả nhiên là mưu tính lâu dài."
Chu Huyền Tích đang định tiếp tục lắng nghe, đột nhiên có một phong tín tiên từ ngoài cửa sổ bay vào.
Phong tín tiên này bay đến trước mặt Chu Huyền Tích, hiển nhiên là gửi cho y.
Chu Huyền Tích lập tức mở phong thư này ra, thần thức lướt qua, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Phong tín tiên này là do tu sĩ Kim Đan của Trịnh gia gửi đến, nói cho Chu Huyền Tích biết Dung Nham Tiên cung xảy ra biến cố, quang tráo hình cầu bị phá vỡ, một lượng lớn Yêu thú xích diễm tràn vào, e rằng sẽ ảnh hưởng đến Sử Ký Đình, hi vọng Chu đại nhân lập tức quay về chi viện!
Chu Huyền Tích lập tức cảm thấy bất an, y nhìn thời gian trên phong tín tiên này, phát hiện đã qua thời gian uống cạn một chén trà kể từ khi nó được gửi đi.
"Không ổn!"
Y không thể ngồi yên được nữa, lập tức đứng phắt dậy.
"Đại nhân?"
Ninh Chuyết vội vàng hỏi.
Chu Huyền Tích nhìn hắn:
"Dung Nham Tiên cung có đại sự phát sinh, ta phải đi giải quyết trước, chuyện của ngươi để sau hẵng nói."
"Chờ một chút!"
Ninh Chuyết đột nhiên hô lớn.
"Chu đại nhân!"
Hắn lập tức lộ ra vẻ mặt khẩn trương, "Có phải người của Bất Không Môn lại ra tay hay không?"
"Xin ngài mang vãn bối theo, mang vãn bối đi cùng!"
"Vãn bối sợ tai vách mạch rừng, có thể bọn chúng đã phát hiện ra vãn bối bỏ gian tà theo chính nghĩa rồi."
"Nếu ngài đi mất, để vãn bối ở lại đây một mình, vãn bối lo sợ...!"
"Vãn bối đang gặp nguy hiểm, nhất định phải ở bên cạnh ngài!"
Chu Huyền Tích nhất thời á khẩu không trả lời được.
Thế nhưng nghĩ lại, y cũng cảm thấy lời Ninh Chuyết nói rất có lý.
"Tên tiểu tử ngươi..."
Chu Huyền Tích vươn tay tóm lấy cổ áo Ninh Chuyết, sau đó nhảy ra khỏi cửa sổ, hóa thành một đạo trường hồng bay về phía đỉnh Hỏa Thị sơn.
Trên đường đi lại có phong tín tiên bay đến.
Chu Huyền Tích cũng không xem kỹ, lại càng không hề dừng lại, tiếp tục bay về phía Dung Nham Tiên cung với tốc độ nhanh nhất.
Đỉnh Hỏa Thị sơn vốn không xa.
Chỉ sau khoảng mười lần hô hấp, Chu Huyền Tích đã đến miệng đỉnh núi lửa.
Đến nơi lại có thêm mấy phong tín tiên vừa mới được gửi đi, bay về phía Chu Huyền Tích.
Vị Thần bộ đại nhân này vung tay lên, chặn tất cả bọn chúng lại.
Y vừa dùng thần thức xem thư, vừa nhìn Dung Nham Tiên cung, nhìn chằm chằm vào lỗ hổng trên quang tráo hình cầu, lông mày cau chặt.
Mông Vị đã ra tay, đối phó với vô số Yêu thú xích diễm bên ngoài lỗ hổng.
Không còn Long Ngoan Hỏa Linh khống chế pháp lực, quang tráo hình cầu nhận được pháp lực dồi dào truyền vào, lỗ hổng phía trên đang nhanh chóng khép lại.
Sắc mặt Chu Huyền Tích lại biến đổi, khí thế trên người lập tức tăng vọt, lần đầu tiên để lộ sát cơ nồng nặc.
Tất cả là bởi vì y nhìn thấy trong thư: Sử Ký Đình bị hủy, Ninh Tiểu Tuệ chết, Dương Thiền Ngọc vẫn đang bỏ trốn!
"Tốt, tốt lắm Bất Không Môn!"
Chu Huyền Tích tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Y mang theo Ninh Chuyết xông về phía Dung Nham Tiên cung.
Bên ngoài Tiên cung, đám Yêu thú xích diễm đã sớm sôi trào, điên cuồng tấn công quang tráo hình cầu.
Chu Huyền Tích không hề che giấu hành động của bản thân, thu hút lượng lớn Yêu thú triển khai công kích đối với mình.
Nhưng tất cả đều bị đại thủ cấp Nguyên Anh của Mông Vị cản lại.
Chu Huyền Tích trên đường thông suốt, đến gần Dung Nham Tiên cung, y mang theo Ninh Chuyết được bảo quang tiếp dẫn vào bên trong.
Sau khi vào được Tiên cung, vị Thần bộ đại nhân này ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng.
Tiếng gầm vang vọng khắp Tiên cung, sóng âm cuồn cuộn khuếch tán trong quang tráo hình cầu.
Chu Châm và các tu sĩ Kim Đan khác của ba gia tộc nghe thấy tiếng gầm này, cả đám đều vô cùng vui mừng, biết rằng Chu Huyền Tích đã trở về.
Rất nhanh, bọn họ đã hội hợp bên trên không trung.
"Thần bộ đại nhân!"
"Nhanh lên, chúng ta vừa mới để mất dấu Dương Thiền Ngọc, cần ngài ra tay mới được."
"Chính là lúc ngài đại triển thần uy thiên tư Kim Tinh!"
Vừa hội hợp, một tin xấu đã lập tức ập đến.
Sắc mặt Chu Huyền Tích càng thêm u ám:
"Chẳng phải đã gieo pháp thuật truy tung lên người Dương Thiền Ngọc rồi sao?"
Các tu sĩ Kim Đan ở đây thở dài, một người trong số đó nói:
"Là Thượng Thiện Nhược Thủy! Ta cảm nhận được nàng ta đã dùng một giọt, nhanh chóng hóa giải thủ đoạn của ta."
"Nhanh chóng đưa ta đến địa điểm cuối cùng."
Chu Huyền Tích không muốn lãng phí thời gian.
Các vị lão tổ Kim Đan lại cùng nhau bay đi.
Vừa mới đến nơi, hai mắt Chu Huyền Tích lóe sáng kim quang, thi triển đủ loại thủ đoạn.
Y vừa xách theo Ninh Chuyết, vừa dẫn theo các tu sĩ Kim Đan khác lần theo dấu vết.
Kết quả là càng tìm càng thấy nhiều manh mối, dấu vết cũng chia thành nhiều hướng.
Cuối cùng Chu Huyền Tích dừng bước, sắc mặt u ám như nước:
"Không hổ là đệ tử chân truyền của Bất Không Môn, thủ đoạn tạo giả dấu vết thật sự rất cao minh."
Các vị tu sĩ Kim Đan đưa mắt nhìn nhau.
Chu Châm nói:
"Ca ca, chuyện này cũng không thể trách huynh được. Trong Dung Nham Tiên cung có rất nhiều nơi chúng ta không thể đến gần."
"Điều này rất thuận tiện cho Dương Thiền Ngọc ẩn nấp."
Sắc mặt Chu Huyền Tích phát lạnh, quay người nhìn chằm chằm vào các tu sĩ Kim Đan, lạnh giọng nói:
"Quay về Sử Ký Đình!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận