Tiên Công Khai Vật

Chương 354: Hành Vân (1)

Ninh Chuyết vốn cũng biết chút ít kỹ nghệ may vá. Hắn dự định khi nào rảnh rỗi sẽ lấy số nguyên liệu Phù Vân nguyên thủy kia ra luyện tập.
Còn những sợi tơ Phù Vân này, hắn sẽ tiến hành kiểm tra phẩm chất trước, xác nhận không có sai sót mới luyện vào trong Phù Vân Mạt, bổ sung thêm nội hàm cho pháp khí này.
Ninh Chuyết cũng không hề hay biết, Chu Huyền Tích đang ở phía sau cách hắn không xa.
Mặt nạ Ninh Chuyết đang đeo cũng có công dụng không quá cường đại, chỉ có thể che giấu được một số tu sĩ phổ thông mà thôi, rất nhiều tinh anh Trúc Cơ kỳ chỉ cần thi triển pháp thuật là có thể nhìn ra sơ hở trên mặt hắn.
Nhưng đây vốn là do hắn cố ý bố trí ra.
Mục đích chính là vì tạo cho nhóm tu sĩ Kim Đan như Chu Huyền Tích có một loại cảm giác hắn không am hiểu về ngụy trang.
Từ sau trận hỗn chiến của các tu sĩ Kim Đan, Ninh Chuyết luôn phải diễn kịch trong nhất cử nhất động thông thường của mình, giả định như nhóm tu sĩ Kim Đan vẫn luôn âm thầm quan sát hắn mỗi giây mỗi phút.
Thế nhưng Chu Huyền Tích cũng không phải đi theo hắn vào nơi đóng quân của Vân Thương.
Gã chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua Ninh Chuyết một cái, sau đó xoay người đi vào bên trong một con hẻm nhỏ.
Đến chỗ đường cụt, gã cứ thế đi thẳng về phía trước, sau đó cả người xuyên vào bên trong bức tường.
Bức tường này chỉ là một lớp ngụy trang.
Sau một khắc, Chu Huyền Tích đã bước vào một gian tiểu viện.
"Ca ca, nhiều năm không thấy, huynh vẫn khỏe chứ?"
Một thiếu niên dáng người thấp bé đã chờ sẵn từ lâu, lúc này cười híp mắt tiến lên nghênh đón.
Y tên là Chu Châm, là một thành viên trong Vương thất của Nam Đậu quốc.
Khác hẳn với Chu Huyền Tích, Chu Châm đã được Vương thất bí mật bồi dưỡng từ rất sớm, lang bạt bên ngoài nhiều năm, chuyên thu thập tin tức tình báo trực tiếp cho Vương thất.
Mấy năm nay, Chu Châm vẫn luôn ở Phi Vân quốc, tìm kiếm cơ mật của quốc gia này.
Quan hệ của Chu Huyền Tích và Chu Châm vốn rất tốt, hai người gần như là lớn lên cùng nhau.
Gặp được Chu Châm, trên mặt Chu Huyền Tích cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.
Gã đi đến trước mặt tiểu đệ của mình, giang hai tay ra, vỗ mạnh vào cánh tay Chu Châm:
"Tiểu đệ, cuối cùng cũng gặp lại đệ rồi! Thế nào, đã quen với đồ ăn thức uống của Phi Vân quốc chưa? Ca ca nhớ đệ luôn thích ăn cay mà."
Chu Châm khẽ gật đầu:
"Cũng tạm được, bên phía Phi Vân quốc quanh năm mưa nhiều, thời tiết ẩm ướt nên hương vị món ăn cũng thiên nhiều về cay."
"Nhưng vị cay của bọn họ vẫn có sự khác biệt với vị cay của Nam Đậu quốc chúng ta."
"Ài, loại chuyện nhỏ này, ăn nhiều rồi cũng quen."
Chu Châm nói xong liền dẫn Chu Huyền Tích vào bên trong phòng, nhiệt tình tiếp đãi gã.
"Đây là Vân Trà vô cùng đặc biệt, hái từ cây trà trên Vạn Tượng Vân Hải, huynh thử một chút xem."
Chu Huyền Tích đưa mắt nhìn chén trà, chỉ thấy lá trà mảnh mai, màu sắc trắng bạc, trên búp trà phủ một tầng ánh sáng xanh biếc tựa như nhung.
Gã đưa lên miệng khẽ ngửi.
Hương trà thanh mát, rất là độc đáo, giống như khí tức của sơn dã trong sương sớm.
Chu Huyền Tích nhấp thử một ngụm. Nước trà trong veo vừa vào miệng liền tan ra, trong nháy mắt sau đó lại mang đến cho gã cảm giác sảng khoái như đang ở trên biển mây vậy.
Đợi đến khi nước trà từ từ chuyển ngọt trong miệng, vị trà dần trở nên đậm đà, mang theo chút ngọt dịu tựa như cam lộ ẩn chứa trong mây mù, hương vị phân tầng rõ ràng, sung mãn mượt mà.
Cuối cùng Chu Huyền Tích phun ra một ngụm trọc khí, chỉ cảm thấy dư vị trà thơm ngát, ngọt ngào, lưu lại hương thơm trong miệng, giống như không khí trong lành sau khi mây mù tan đi, khiến tâm thần người ta vô cùng thanh thản.
Mặc dù gã bôn ba vào nam ra bắc, nhưng dù sao cũng xuất thân từ Vương thất, là con nhà quý tộc, cho nên rất am hiểu về nghệ thuật thưởng trà.
"Quả nhiên là trà ngon!"
Chu Huyền Tích mở miệng tán dương.
Chu Châm cười to:
"Ca ca thích là tốt rồi, chờ đến khi tiểu đệ rời khỏi đây, trở về kinh đô sẽ tặng cho huynh hai cân."
"Đừng có chê ít đấy nhé."
"Vân Trà này cực kỳ khó kiếm, đệ cũng chỉ kiếm được tổng cộng khoảng năm cân mà thôi!"
Hai người vừa uống trà vừa trò chuyện, vô cùng vui vẻ.
Tuy bọn họ đã nhiều năm không gặp, nhưng tình nghĩa lớn lên cùng nhau lại càng thêm đậm đà theo năm tháng, giống như rượu ngon được ủ lâu năm vậy.
Sau một hồi trò chuyện thật lâu, hai người liền nói đến chuyện tính toán sau này.
Chu Huyền Tích hỏi:
"Lần này đệ từ Phi Vân quốc trở về, trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không quay lại đó nữa nhỉ?"
Chu Châm khẽ gật đầu:
"Đệ đã nhận được mật lệnh phải trở về quốc đô. Vừa hay một đội Vân Thương này muốn đến Nam Đậu quốc buôn bán, đệ bèn giả làm tiểu nhị trà trộn vào, coi như là đi nhờ xe của bọn họ một chuyến."
"Theo như thời hạn nhiệm vụ trước kia của đệ thì kỳ thực còn nửa năm nữa."
"Nhưng đệ nghĩ, lần này thượng cấp gọi đệ trở về hẳn là do tình hình trong nước tương đối căng thẳng. Đệ có nghe được một số tin đồn, nói rằng Tô gia liên tục có động tĩnh, cục diện chính trị trong nước không được ổn định lắm."
Chu Huyền Tích nhất thời lộ ra vẻ mặt xấu hổ, liền kể chuyện mình điều tra tham nhũng ở Huyền Lân thành, khiến cho danh dự của Tô gia bị hủy hoại cho đối phương nghe.
Chu Châm nghe xong liền cười ha hả, chỉ tay Chu Huyền Tích nói:
"Lão ca, huynh vẫn giống hệt như ngày nào."
Y chủ động nâng chén trà của mình lên:
"Hiện tại tiểu đệ không tiện uống rượu, chỉ có thể lấy trà thay thế mà thôi."
Hai người cụng chén với nhau một lần, coi nước trà như rượu nóng mà uống, đều cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Sau đó Chu Châm liền hỏi thăm tình hình gần đây của Chu Huyền Tích.
Chu Huyền Tích tóm tắt lại chuyện đã phát sinh một lượt, sau đó đặt chén trà xuống, do dự một chút rồi mới nói:
"Nếu như đệ đã đến đây rồi, vậy ca ca muốn nhờ đệ giúp một việc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận