Tiên Công Khai Vật

Chương 167: Chúa công, mạt tướng đến rồi ! (1)

Ánh mắt Thích Bạch trợn to, một bên điên cuồng đong đưa Đãng Hồn Bát Lãng Cổ, một bên thúc giục ấn ký của pháp bảo.
"Thỉnh Thần Thuật - Quỷ Tốt đầu trâu!"
Quỷ thần đầu trâu hiển lộ ra một đạo phân thân, ầm vang rơi xuống đất, nhanh chóng gia nhập chiến trường.
Nó có đầu trâu thân người, khôi ngô hùng tráng, cao tới hơn một trượng, giờ phút này đang cúi đầu lộ sừng, giống như một đoạn tường thành phóng tới Thụ Vũ Đấu Viên.
Ninh Chuyết vội vàng điều khiển cơ quan viên hầu, gian nan né tránh.
Mắt thấy sắp sửa cùng Quỷ Tốt đầu trâu lướt qua nhau, Quỷ Tốt đầu trâu bỗng nhiên vươn tay ngược ra phía sau, bắt lấy cái đuôi của Thụ Vũ Đấu Viên.
Loại động tác linh hoạt này kết hợp với thân thể cao lớn của nó, quả thật là hết sức đột ngột. Ninh Chuyết vội vàng điều khiển cơ quan viên hầu, nhưng đã không kịp thu đuôi khỉ lại được nữa. Hô! Sau một khắc, cơ quan viên hầu bị Quỷ Tốt đầu trâu túm lấy cái đuôi, dùng sức quăng bay ra ngoài. Nó dùng sức vô cùng mãnh liệt, kình phong bốc lên lập tức thổi tan bụi mù cuốn ra từ những phòng ốc sụp đổ trước đó. Thích Bạch chậm rãi đứng lên, ẩn thân phía sau lưng Quỷ Tốt đầu trâu. Gã nhìn chằm chằm vào Ninh Chuyết cùng với Tôn Linh Đồng, ánh mắt chủ yếu tập trung trên người Thương Thiết Hán Giáp. "Cơ quan khôi lỗi? Lũ chuột nhắt giấu đầu hở đuôi!"
Thích Bạch nghiến răng nghiến lợi, trong mắt ngập tràn thâm cừu đại hận. Mỗi một lần hít thở, thương thế của gã liền khôi phục thêm một phần. Mà đợi gã nói xong một câu này, tình trạng thân thể đã chuyển biến tốt đẹp, từ trọng thương chuyển thành thương tổn nhẹ mà thôi. Gã đã trì hoãn được tới lúc này! Dùng hết toàn lực, phấn chiến đến hơi thở cuối cùng, gã rốt cuộc cũng trì hoãn đến thời khắc này.
"Ta kém chút nữa, chỉ chút nữa thôi là bỏ mạng nơi đây!"
Nỗi sợ hãi mãnh liệt tràn ngập nội tâm, cảm xúc cực đoan kích thích khiến cho nhịp tim của gã đập nhanh chưa từng thấy. Đủ loại cảm xúc sinh khí, phẫn nộ, cừu hận, may mắn... hỗn tạp, cuối cùng khiến cho Thích Bạch ngửa mặt lên trời cười lớn, nụ cười có chút âm trầm mà lạnh lẽo:
"Ha ha ha, rất tốt, rất tốt! Hai con chuột nhắt Trúc Cơ kỳ các ngươi, vậy mà suýt chút nữa lấy được mạng ta!"
"Các ngươi làm rất tốt, rất đặc sắc, cũng thật đáng tiếc!"
"Sau khi nhận được tán thưởng của ta, cũng chính là tử kỳ của ngươi!"
Sau một khắc, Quỷ Tốt đầu trâu cùng với Thích Bạch một trái một phải, chia binh thành hai đường đánh tới. "Không còn cơ hội nữa, tiểu Chuyết. Ngươi nhanh rời đi, để ta đoạn hậu!"
Tôn Linh Đồng cấp tốc truyền âm. "Cờ chỉ kém một nước, thật sự đáng hận!"
Ninh Chuyết siết chặt song quyền, cắn chặt hàm răng, khó mà kiềm chế sóng gió nổi lên trong lòng. Thích Bạch quá mức cường đại, về mặt chiến lực rõ ràng là hơn hẳn một bậc. Ninh Chuyết dựa vào hoàn cảnh quen thuộc của Tiên thành, chiếm cứ địa lợi nơi đây. Lại có đại trận Tiên thành, ngay cả Kim Đan cũng bị áp chế đi rất nhiều. Lúc vừa mới khai chiến, hắn cố gắng biến trận chiến thành một hồi ngươi truy ta đuổi, lợi dụng lượng lớn cơ quan bố trí dưới đất để kéo dài thời gian, tiêu hao đi chiến lực của Thích Bạch.
Thế nhưng cạm bẫy mặc dù đã phát nổ thành công, hiệu quả thực chiến lại rất kém cỏi. Nếu như tu sĩ Trúc Cơ kỳ trúng phải, e rằng đã sớm tan xương nát thịt, ngay cả tu sĩ Kim Đan bình thường cũng phải bị nổ cho thất điên bát đảo, vô cùng chật vật. Nhưng chiến lực của Thích Bạch vẫn không tổn hao gì, thậm chí ngay cả kim quang hộ thể cũng không bị phá vỡ.
Ninh Chuyết thấy vậy lập tức hiểu rõ, cho dù bản thân có tiêu hao đi toàn bộ cơ quan ẩn giấu dưới lòng đất thì cũng sẽ không có bao nhiêu tác dụng. Cho nên quả quyết dùng tiến hành trận chiến dưới lòng đất. Hắn dứt khoát chuyển sang chiến đấu trực diện. Toàn lực ứng phó, gần như hao hết cơ quan tạo vật đã tích lũy trong mười mấy năm qua, cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì một loại cục diện giằng co. Mà nguyên nhân chính là do Thích Bạch bị chọc giận đến mức mất đi lý trí, một lòng muốn bắt sống hai người Tôn, Ninh bọn họ, muốn chính diện tra tấn, phản sát trước mặt đối phương để thỏa mãn dục vọng của mình. Gã vẫn chưa hoàn toàn bộc lộ ra chiến lực của bản thân. Ninh Chuyết thấy được tình thế bất lợi, đành phải kích nổ Tiên trận, phát động cơ chế phòng ngự bị động của nó. Nếu là tu sĩ Kim Đan khác, lúc này e rằng đã sớm bị trấn áp.
Thế nhưng Thích Bạch lại biểu hiện ra chiến lực vô cùng kinh khủng, vậy mà lấy sức một mình chống đỡ đại trận Tiên thành, mài mòn trận văn từng chút từng chút một!
Chẳng qua điều này cũng khiến Mông Vị buộc phải ra tay. Sự Ngoại Đào Duyên Hạch xuất hiện đã phá vỡ thế cân bằng, đúng như Ninh Chuyết còn đang mong đợi. Một đòn kia rốt cuộc đã để cho chiến cuộc lần đầu tiên phát sinh xoay chuyển. Thích Bạch trọng thương, thần trí có chút mơ hồ. Thùy Thiều Điếu Tử Tiên của Ninh Chuyết đánh lên người gã, lại không cách nào phá vỡ kim quang hộ thể. Đợi đến khi Ninh Chuyết toàn lực ứng phó, thúc giục Thương Thiết Hán Giáp đến tình trạng cực hạn, mới dần dần đánh tan được kim quang hộ thể của đối phương. Thế nhưng sau khi Thích Bạch thức tỉnh, thời gian lưu lại cho hắn đã vô cùng ngắn ngủi.
Mặc dù hắn toàn lực ứng phó, nhưng vẫn bị từng lớp từng lớp pháp khí, pháp bảo của Thích Bạch trì hoãn thời gian, để cho gã có thể cứng rắn thở dốc thành công. Khi Thích Bạch triệu hồi ra phân thân Quỷ Tốt đầu trâu, gã đã có thể đứng vững gót chân một lần nữa. Chỉ trong thời gian mấy hơi thở ngắn ngủi, trọng thương đã chuyển thành tổn thương nhẹ mà thôi. Thủ đoạn trị liệu của Thích Bạch thật sự quá mức kinh người. Gã không hổ là đệ tử chân truyền của Phệ Hồng tông, có thể bị tông môn phái đến đây, đủ để chứng minh chiến lực của gã hùng hậu như thế nào, hoàn toàn có thể một mình đảm đương một phương! Cảm xúc tuyệt vọng lan tràn trong lòng hai người Tôn, Ninh. Tôn Linh Đồng lộ ra thần thái chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này, truyền âm:
"Trên người ta có ấn ký do Thích Bạch gieo xuống, căn bản không thoát khỏi được."
“Để ta ở lại bọc hậu.”
“Tiểu Chuyết, giao hết cơ quan tạo vật của ngươi cho ta.”
“Ngươi đi mau!"
"Không!"
Ninh Chuyết quả quyết cự tuyệt, điều khiển Thụ Vũ Đấu Viên ngăn cản Quỷ Tốt đầu trâu. Hắn giơ tay trái của mình lên, trong lòng bàn tay lóe lên một tấm phù lục tràn ngập lôi đình. Ầm! Chưởng Tâm Lôi bắn ra, đánh thẳng vào Thích Bạch đang còn giết đến. "Hừ!"
Thích Bạch mặc cho Chưởng Tâm Lôi đánh trúng bản thân mình, cười lạnh một tiếng. Sau một khắc, toàn thân gã đột nhiên hóa thành một đoàn quỷ vụ, ầm ầm trút xuống, bao phủ lấy Ninh Chuyết và Tôn Linh Đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận