Tiên Công Khai Vật

Chương 213: Trước lấy Hầu Đầu (2)

Từ ngày kế nhiệm đến nay, y làm việc ngày đêm không nghỉ, mỗi ngày chỉ ngủ vỏn vẹn hai canh giờ, tận tâm tận lực, dốc hết tâm huyết mới ổn định được cục diện, đồng thời thay đổi tập tục của Hầu Đầu bang theo hướng tích cực, chuẩn bị đến thời điểm phát triển thịnh vượng.
Kết quả, hiện tại Ninh Chuyết lại tìm đến tận cửa!
Không đánh lại.
Cũng không thể trêu vào!
Vị bang chủ Hầu Đầu bang này muốn cầu xin tha thứ, nhưng Ninh Chuyết căn bản không cho y cơ hội.
Dù Ninh Chuyết đã nói thẳng muốn báo thù cho bằng hữu, vị bang chủ này vẫn cảm thấy vô cùng uất ức.
"Sớm biết như vậy, sao Ninh Chuyết ngươi không đến sớm hơn một chút?"
"Ngươi cố tình chờ ta trở thành bang chủ rồi mới đến gây sự?"
"Cho dù như vậy đi chăng nữa, sao ngươi không đến khi ta vừa mới nhậm chức bang chủ?"
"Ngươi hết lần này đến lần khác chờ ta sắp sửa ổn định mọi việc, chỉnh đốn đâu vào đấy rồi mới xuất hiện!"
"Ngươi có ý gì?"
"Ta còn chưa kịp hưởng thụ thành quả một ngày nào!"
Nhìn Ninh Chuyết, vị tân bang chủ Hầu Đầu bang này tuy giận nhưng vẫn không dám nói gì. Ninh Chuyết thấy vậy liền cười lạnh. Lúc này Ninh Hướng Tiền tiến lên bẩm báo:
"Bẩm thiếu gia, đã kiểm tra kỹ lưỡng trong phòng, không có vấn đề gì."
"Tốt."
Ninh Chuyết nhìn quay qua nhìn bang chủ Hầu Đầu bang, "Vào trong nhà nói chuyện, ngươi tốt nhất nên thành thật khai báo cho ta!"
Hắn tiếp tục mở miệng phân phó:
"Hướng Tiền thúc, dẫn một số người theo tiểu chất vào trong, Hướng Quốc thúc dẫn theo một nhóm khác canh giữ bên ngoài, xem thử có tên trưởng lão nào trong bang dám ra mặt tố giác bang chủ của bọn hắn hay không."
"Đi thôi!"
Bốn vị tu sĩ Trúc Cơ bao gồm Ninh Hướng Quốc trong đó liền tiến đến bên người bang chủ Hầu Đầu bang, ngữ khí và thần sắc đều vô cùng lạnh lùng. Vị tân bang chủ kia cắn răng nói:
"Ta trong sạch, ta trong sạch!"
Y không ngừng quan sát xung quanh, hy vọng có vị trưởng lão nào đó trong bang đứng ra bênh vực mình. Nhưng kết quả cuối cùng lại khiến y thất vọng. Mang theo tâm tình tuyệt vọng, vị bang chủ này bị đưa vào trong phòng, vừa ngẩng đầu đã thấy Ninh Chuyết thản nhiên ngồi trên chủ vị. "Quỳ xuống!"
Ninh Hướng Quốc quát lớn, đồng thời tung một cước đá vào chân y. Bang chủ Hầu Đầu bang vốn đã sợ hãi tột độ, hai chân như nhũn ra, đầu gối bị một đá liền ngã quỵ xuống đất. Sau một khắc, nhục nhã và phẫn nộ dâng trào trong lòng khiến y muốn đứng dậy, nhưng hai bên vai đã bị hai vị tu sĩ Trúc Cơ khác đè xuống, hàn băng tuyết trắng lan tràn, nhanh chóng đóng băng hai vai của y lại. "Còn dám phản kháng?"
Ninh Chuyết cười lạnh, "Vậy thì ban thưởng cho ngươi cái chết!"
Bang chủ Hầu Đầu bang kinh hãi vạn phần, không dám nhúc nhích nữa. Ninh Chuyết thấy vậy bèn chậm rãi lên tiếng:
"Viên Nhị là bằng hữu của ta, ngươi chính là hung thủ trong cái chết của hắn!"
Vị tân bang chủ kia hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh:
"Ninh Chuyết đại nhân, ngài nói ta là hung thủ, xin hỏi có chứng cứ gì không? Nếu ngài có thể đưa ra chứng cứ, ta cam tâm tình nguyện nhận tội."
Ninh Chuyết cười ha hả:
"Ta đương nhiên có chứng cứ, hơn nữa chứng cứ này còn đang nằm trong tay ngươi, ngươi tự mình lấy ra đi."
Bang chủ Hầu Đầu bang ngây người tại chỗ. "Là, là ý gì?"
Y trừng lớn hai mắt nhìn về phía Ninh Chuyết:
"Ý ngài là muốn ta tự mình đưa ra chứng cứ, tự vạch áo cho người xem lưng, tự mình hại chết bản thân mình?"
Ninh Chuyết gật đầu:
"Tự mình hại chết mình? Cũng phải xem biểu hiện của ngươi mới được."
Bang chủ Hầu Đầu bang tức giận đến toàn thân run rẩy, y chưa từng thấy có ai vô lý ngang ngược đến như vậy! Không có chứng cứ lại ngang nhiên xông đến, còn ra vẻ đường hoàng chính trực! Ninh gia các ngươi không phải là chính đạo sao? Mang theo một đám tu sĩ Trúc Cơ đánh đến tận hang ổ nhà người ta, còn bức bách bang chủ tự đưa ra chứng cứ, tự vạch trần tội lỗi của mình. Hành vi này thật sự quá đáng! Quá phách lối! Còn có vương pháp hay không?! Ninh Chuyết như nhìn thấu tâm tư của vị bang chủ này, hắn nheo cặp mắt lại, nở nụ cười lạnh:
"Hình như ngươi đã hiểu lầm chuyện gì rồi."
"Ta không phải quan lại, cũng không phải là người của Thần bộ gì đó."
"Ta làm việc không cần chứng cứ."
"Hiện tại bằng hữu của ta đã chết, còn bị người ta ám sát. Cơ nghiệp mà hắn để lại đã bị ngươi thừa cơ chiếm đoạt, như vậy ngươi chính là hung thủ!"
"Bởi vì ngươi là kẻ được lợi nhiều nhất."
Ninh Chuyết cười ha ha một tiếng, sau đó tựa lưng vào ghế ngồi, chỉ tay vào bang chủ Hầu Đầu vang:
"Ta chưa từng nói muốn chứng cứ, là ngươi tự mình nhắc đến đấy."
Vị tân bang chủ nọ toát mồ hôi lạnh. Sắc mặt y trắng bệch như tờ giấy:
"Ninh, Ninh Chuyết đại nhân, chẳng lẽ hôm nay tiểu nhân chắc chắn phải chết hay sao?"
"Không, không, không, không, tiểu nhân vừa mới tiếp nhận chức bang chủ chưa được bao lâu!"
"Van cầu ngài tha cho tiểu nhân một mạng, van cầu ngài tha cho tiểu nhân một mạng!"
"Từ nay về sau, hàng năm tiểu nhân đều sẽ cống nạp lễ vật, giao ra một phần phí bảo kê phong phú cho ngài!"
"Ngài, ngài muốn cái gì tiểu nhân đều có thể dâng lên, chỉ cần tiểu nhân có là được."
"Van xin ngài, xin ngài đừng giết tiểu nhân."
"Tiểu nhân chỉ mới làm bang chủ chưa được bao lâu!"
Trên mặt Ninh Chuyết lập tức lộ ra một vệt ý cười, ngữ khí có chút hòa hoãn:
"Ừm, không tệ."
"Ngươi là người thông minh."
"Tha cho ngươi một mạng cũng được."
"Nhưng từ nay về sau ngươi phải nghe lệnh của ta. Toàn bộ Hầu Đầu bang này phải dốc sức lực vì ta!"
Đồng tử của bang chủ Hầu Đầu bang hung hăng co rút lại, liên tục gào thét:
"Minh bạch, minh bạch, từ nay về sau, thuộc hạ nguyện nghe theo đại nhân, như thiên lôi sai đâu đánh đó!"
"Ha ha ha!"
Ninh Chuyết ngửa đầu cười lớn, đắc ý vô cùng. Hắn bỗng nhiên ngừng cười, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào vị tân bang chủ ở trước mặt mình:
"Đã như vậy, ngươi hãy giao toàn bộ chứng cứ mưu hại Viên Nhị ra đây."
Bang chủ Hầu Đầu bang lại khẽ giật mình một lần nữa. Trong lòng y vô cùng lạnh lẽo, rốt cục cũng hiểu ra: Mình nhất định phải giao ra toàn bộ chứng cứ! Chỉ khi có được những chứng cứ này thì Ninh Chuyết mới có thể tín nhiệm y. Bởi vì một khi y phản bội, hắn chỉ cần tung những chứng cứ này ra ngoài, y lúc đó chắc chắn sẽ không còn là bang chủ nữa. Vị tân bang chủ này ngây người như phỗng, sắc mặt liên tục biến đổi, cuối cùng hít sâu một hơi, cung kính nói với Ninh Chuyết:
"Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận