Tiên Công Khai Vật

Chương 156: Linh chết (2)

Ninh Chuyết quyết định án binh bất động, tập trung chú ý đến Viên Đại Thắng.
Hành động ám sát của nhóm Bảo Cừu còn diễn ra sớm hơn dự liệu của Ninh Chuyết rất nhiều.
Màn đêm buông xuống, trăng sáng sao thưa.
Thông qua Viên Đại Thắng đang ẩn nấp trong bóng tối, Ninh Chuyết nhanh chóng phát hiện ra nhóm người Bảo Cừu đang len lỏi trong đại bản doanh của Hầu Đầu bang.
Viên Nhị đang co đầu rúc cổ ở chỗ trung tâm sâu nhất của bang phái.
Thế nhưng phòng tuyến thủ vệ xung quanh gã đều đã bị đám trưởng lão có dị tâm không ngừng điều động, xé ra nhiều lỗ hổng lớn.
Đám người Bảo Cừu có được chỉ điểm, thuận lợi tiếp cận nơi ở của Viên Nhị mà không kinh động đến bất cứ một tên thị vệ nào. Mãi cho đến khi có người từ cửa sổ nhảy vào, kích hoạt phù lục, bị pháp thuật đối phương kích động ra ám sát, Viên Nhị lúc này mới phát hiện ra. "Người đâu, người đâu! Có thích khách, có thích khách!"
Viên Nhị không ngừng gào thét, đồng thời điên cuồng kích hoạt trận pháp phòng ngự. Thế nhưng trận pháp chỉ chống đỡ được vài hơi thở, đã bị nhóm người Bảo Cừu cứng rắn đánh tan. Hiển nhiên nội ứng đã có năng lực xâm nhập vào khu vực trung tâm nhất. "Cha, mẹ, hôm nay hài nhi đến báo thù cho hai người đây!"
Bảo Cừu thấy bản thân đã bị phát hiện, y ngửa mặt lên trời gào thét, dẫn đầu xông vào. Đám người đi theo y cũng không chút do dự, theo sát phía sau. Bên cạnh Viên Nhị vẫn còn vài tên tuỳ tùng, gia phó trung thành, bọn họ lập tức tạo thành phòng tuyến, chặn đứng đợt tấn công đầu tiên. Đám người Bảo Cừu đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, chỉ trong nháy mắt đã phá vỡ đi phòng tuyến, đánh thẳng đến trước mặt Viên Nhị. Viên Nhị vừa xuất thủ chống đỡ, vừa nhanh chân chạy trốn ra ngoài. "Phế vật!"
Ninh Chuyết đứng ngoài lạnh lùng quan sát. Viên Nhị hoảng loạn co giò bỏ chạy, khiến cho đội hình phòng ngự càng thêm hỗn loạn, tâm thần của đám tuỳ tùng trung thành dao động, sĩ khí suy giảm nghiêm trọng. Viên Đại Thắng đã sớm rục rịch không thôi. "Đi đi!"
Ninh Chuyết âm thầm ra lệnh một tiếng. "Rống!"
Thụ Vũ Đấu Viên - Đại Thắng gầm lên một tiếng, lao ra chặn đường đám người Bảo Cừu. Viên Nhị vô cùng ngạc nhiên:
"Hầu thúc!"
Viên Đại Thắng chiến lực phi phàm, chỉ sau mấy hiệp đã đánh cho đám người Bảo Cừu liên tiếp thoái lui. Mấy tên tu sĩ khác định bao vây Viên Đại Thắng lại, nhưng đều bị nó dễ dàng né tránh, chém giết một cách không thương tiếc! Cuối cùng khi đám bang chúng của Hầu Đầu bang chạy đến, Viên Đại Thắng cũng đã kết thúc trận chiến của mình. Phần lớn thích khách đều bỏ mạng, chỉ còn Bảo Cừu nhận phải trọng thương, bị bắt sống. Viên Nhị ưỡn ngực ngẩng cao đầu, hùng hổ tiến đến trước mặt y. Bảo Cừu bị bang chúng cưỡng chế trói chặt, chỉ có thể quỳ rạp dưới đất. "Phụ thân ngươi không thể sánh bằng cha ta, một mệnh ô hô."
"Bây giờ ngươi cũng không bằng ta, bị giết chỉ là chuyện thường tình."
"Ha ha, ai cho ngươi cái gan, để ngươi sinh ra một cỗ ảo giác dám tiến đến giết ta vậy?"
Viên Nhị cảm thấy mình hiện tại vô cùng oai phong. Cỗ tự tin này đến từ việc đứng sau lưng gã giờ phút này là Thụ Vũ Đấu Viên - Đại Thắng! Ánh mắt của đại đa số người trong sân cũng thỉnh thoảng lại liếc về phía Viên Đại Thắng. Trong trận chiến phản sát lúc nãy, Viên Đại Thắng đã biểu hiện ra chiến lực vô song. Đám người Bảo Cừu được trang bị đến tận răng mà vẫn không thể làm nó bị thương, ngược lại còn bị đánh cho tan tác. Bảo cừu lúc này ngẩng đầu, khuôn mặt đầy máu đen và cừu hận. "Phì!"
Y phun ra một bãi nước bọt, thế nhưng lại bị thị vệ cản lại. Viên Nhị rất cẩn thận, gã đứng ở sau lưng thị vệ, cách Bảo Cừu ít nhất bốn người, không ngừng lớn tiếng nhục mạ. Ninh Chuyết cũng đang rất vui vẻ. Trải qua một trận chiến này, hắn cảm thấy mối liên hệ giữa mình và Viên Đại Thắng đã rõ ràng hơn rất nhiều. "Chỉ cần thêm một lần ám sát nữa, chắc chắn có thể loại bỏ hoàn toàn tai họa ngầm này."
Thế nhưng Bảo Cừu bỗng nhiên ngẩn người, thần sắc trở nên cổ quái. Sau một khắc, y dữ tợn gầm thét:
"Không động thủ lúc này, vậy còn chờ đến bao giờ?"
Những người ở đây đều cảm thấy kỳ quái. Bỗng nhiên tên thị vệ đứng gần Viên Nhị nhất bất ngờ rút đao, xoay người chém xuống. Đao quang sáng rỡ như tuyết, nhanh như là điện xẹt! Phập! Đầu lâu Viên Nhị lập tức bay lên trời. Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người ở đây sững sờ. Đầu lâu Viên Nhị rơi xuống đất, ánh mắt gã trước khi chết vẫn nhìn chằm chằm vào Thụ Vũ Đấu Viên - Đại Thắng. Gã đang không hiểu, vì sao Hầu thúc lại không cứu mình? Gã quên mất một điều: Hầu thúc của gã bây giờ không còn là sinh vật bằng xương bằng thịt, mà là một bộ cơ quan tạo vật, một bộ cơ quan tạo vật không hề có linh hồn. Khác với những lần trước, khi gã gặp phải nguy hiểm, Viên Đại Thắng đều có đủ thời gian phản ứng, gầm rú xông lên chiến đấu. Lần này động tác của tên thị vệ kia quá nhanh. Linh tính của Viên Đại Thắng nhất định cần có thời gian kích hoạt, vậy cho nên nó không kịp phản ứng. "Vẫn còn cứu được!"
Ninh Chuyết kịp phản ứng. Đây là thế giới tu chân, cho dù bị chặt mất đầu rồi thì cũng chưa chắc đã tử vong. Thế nhưng ngay khi hắn định dồn toàn lực điều khiển Viên Đại Thắng, đoạt lại đầu lâu Viên Nhị, ý đồ vãn hồi tính mạng đối phương, thì Viên Đại Thắng bỗng nhiên ngửa mặt gầm rú, một lần nữa mất đi khống chế! Nó gầm lên như hổ dữ, vô cùng cuồng nộ, lao thẳng về phía tên thị vệ vừa ra tay. Tên thị vệ kia giơ đao nghênh chiến, nhưng bị nắm đấm của Viên Đại Thắng nện xuống, cả người lẫn đao đều bị đập thành thịt vụn! Bang chúng xung quanh hoảng hốt bỏ chạy. Bảo Cừu có được tự do, nhân cơ hội muốn chạy trốn, nhưng sau một khắc đã bị Viên Đại Thắng tóm lấy cái đầu. "Đừng, đừng giết ta!"
Rắc! Một tiếng động nhỏ vang lên. Viên Đại Thắng trực tiếp bóp nát đầu lâu y. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ! Tiếp theo nó không ngừng hành hung với thi thể của đám thích khách. Sau khi đánh nát bét thân thể bọn chúng thành thịt vụn, nó lúc này mới chịu dừng lại. "Không ổn!"
Ninh Chuyết có một loại dự cảm chẳng lành. Lục quang trong mắt cơ quan nhanh chóng tan biến, Viên Đại Thắng đứng im tại chỗ, đặt mình giữa một mảnh chiến trường đầy xương vụn thịt nát, cúi đầu trễ vai, hoàn toàn bất động. Mặc cho Ninh Chuyết cố gắng cảm ứng như thế nào, cũng không thể cảm ứng được linh tính của nó. Hoàn toàn im lặng. Nói chuẩn xác hơn chính là tựa như chưa từng tồn tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận