Tiên Công Khai Vật

Chương 539: Kính xin cô nương dạy ta (1)

Tiểu Tranh Phong, diễn võ trường.
Môn nhân Vạn Dược Môn canh giữ ở lối vào diễn võ trường, gã cẩn thận kiểm tra thân phận, sau khi thu Linh thạch vào trận mới để cho tu sĩ tiến vào.
Bởi vì hoàn cảnh cạnh tranh kịch liệt của Tiểu Tranh Phong dẫn đến việc sinh ý của diễn võ trường nơi này quanh năm náo nhiệt.
Một vị tu sĩ đi tới trước mặt tên môn nhân nọ, trên mặt đầy vẻ tươi cười, hỏi thăm diễn võ trường chữ Thiên còn chỗ trống hay không?
Tên môn nhân kia nhàn nhạt liếc mắt nhìn y:
"Sao lại là ngươi nữa? Lần trước, ta đã nói rõ cho ngươi rồi, diễn võ trường chữ Thiên đã được đặt trước đến cuối tháng sau."
Tu sĩ kia khẽ gật đầu, lập tức hạ giọng:
"Tại hạ biết, nhưng ta cũng nghe ngóng được, việc này thật ra có thể chen ngang. Chỉ cần..."
"Đừng!"
Têm môn nhân kia lập tức ngắt lời y, "Tình huống ngươi nói đích xác là có tồn tại. Nhưng đó là chuyện của người tiền nhiệm, từ khi ta tiếp quản nơi này, chưa bao giờ có chuyện kẻ đến sau lại được ưu tiên hơn."
"Ngươi muốn hối lộ ta?"
Tên môn nhân này lắc đầu, thái độ kiên định:
"Một cửa này không thông!"
"Hả?"
Đang nói lời này, môn nhân lại bỗng nhiên biến sắc. Gã chạy nhanh tới, khom người hành lễ thật sâu:
"Lâm sư tỷ, cơn gió nào đưa ngài tới đây vậy?"
Trong lòng tên môn nhân này có chút nghi hoặc. Phải biết rằng nhân vật như Lâm San San, cho dù sử dụng diễn võ trường thì cũng chỉ ở trên Nguyên Lai Sơn mới đúng. Nơi đó là đại bản doanh của Vạn Dược Môn, diễn võ trường cùng các loại thiết bị kèm theo cao cấp hơn nhiều so với nơi này. Nhân vật trọng yếu như Lâm San San, về cơ bản rất ít khi tới đây. Lâm San San hơi có chút luống cuống, nhưng nàng cũng không mở miệng giải thích, mà cố gắng trấn định nói:
"Cho ta một tòa diễn võ trường, ta muốn dùng. Còn chỗ trống nào không?"
"Đương nhiên là có!"
Môn nhân kia lập tức vỗ ngực, "Ngài tới thật là đúng lúc, một tòa diễn võ trường chữ Thiên vừa vặn đang trống."
Lâm San San không chút nghi ngờ, khẽ gật đầu. "Vị thiếu niên này là ai? Lại muốn luận bàn cùng Lâm sư tỷ?"
Môn nhân kia nhìn thoáng qua Ninh Chuyết, trong lòng không đoán được lai lịch của hắn, Ninh Chuyết thấy vậy liền khẽ gật đầu với gã, người này cũng lập tức mỉm cười đáp lại. "Lâm sư tỷ, mời đi bên này."
Môn nhân tranh thủ dẫn đường phía trước. Lúc cả đám đi ngang qua vị tu sĩ trước đó, người này lập tức lùi lại một bước, nhường ra một con đường, đồng thời ném ánh mắt hâm mộ nhìn ba người Ninh Chuyết đi vào trong diễn võ trường. "Sau chuyện này, tin tức ta có quan hệ với Lâm San San nhất định sẽ được lan truyền ra ngoài."
Ninh Chuyết rất vui mừng nhìn thấy việc này. Trên thực tế, hắn mời Lâm San San hỗ trợ, cùng nhau đi tới diễn võ trường, vốn cũng có mục đích này. Dù sao hắn mới tới nơi này, chưa quen thuộc với cuộc sống nơi đây, đương nhiên là phải tìm một chỗ dựa vững chắc. Không còn nghi ngờ gì nữa, Lâm San San chính là một lựa chọn rất tốt. Mọi chuyện diễn ra đúng như Ninh Chuyết dự liệu. Ba người đi tới đâu, môn nhân ven đường đều hành lễ với Lâm San San, đồng thời ném ánh mắt tò mò về phía hắn. Cũng có rất nhiều tu sĩ ngoại lai nhìn thấy cảnh này. "Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, Lâm San San dẫn người khác tới sử dụng diễn võ trường nơi này."
"Tu sĩ thiếu niên đi cùng nàng là ai? Sao ta chưa từng gặp qua?"
"Nhìn khí độ của hắn cũng không hề tầm thường, hẳn là đệ tử cao tầng của một đại môn phái nào đó, địa vị tương đương với Lâm sư tỷ?"
Những lời bàn tán này lọt vào tai Lâm San San, khiến hai tai nàng nóng bừng. Vì vậy, sau khi bọn họ tiến vào diễn võ trường chữ Thiên, Lâm San San liền nói với tên môn nhân nọ:
"Được rồi, ngươi có thể lui xuống, ta sẽ tự mình điều khiển nơi này."
Tên môn nhân kia lại lần nữa kinh ngạc, Lâm San San thúc giục gã như vậy, cho người này cảm giác như đang đuổi người đi, giống như không thể chờ đợi được muốn ở riêng với tu sĩ thiếu niên bên cạnh. Tuổi tác của gã lớn hơn Lâm San San, nên gã chưa từng thấy nàng tiếp đón một nam tu xa lạ như vậy. "Chẳng lẽ nói..."
Người này nghĩ tới một khả năng nào đó, lập tức theo bản năng lắc đầu, gạt bỏ suy đoán đáng sợ này ra khỏi đầu. Lâm San San là hòn ngọc quý trên tay Vạn Dược Môn chủ, luôn được toàn bộ trên dưới Vạn Dược Môn yêu mến. Có rất nhiều tu sĩ âm thầm ái mộ nàng. Còn gã thì không có tâm tư ái mộ như vậy, ngược lại giống như là trưởng bối tương đối coi trọng đối với hậu bối trẻ tuổi trong nhà. Lâm San San mở ra pháp trận của diễn võ trường, trong nháy mắt ngăn cách bên trong và bên ngoài. Nàng âm thầm thở ra một hơi, tâm tình căng thẳng dần dần buông lỏng một chút. "Kỳ quái, ta cũng thường cùng đại sư huynh vào diễn võ trường, tỷ thí luận bàn. Tại sao lần này ta lại cảm thấy căng thẳng như vậy, thậm chí có chút bối rối?"
Ninh Chuyết không nói gì, hắn đánh giá xung quanh trong diễn võ trường, để lại thời gian cho Lâm San San điều chỉnh cảm xúc. Lâm San San cố gắng bình ổn lại tâm tình, rồi nói với Ninh Chuyết:
"Ninh Chuyết công tử, ngươi có thủ đoạn chiến đấu gì, không ngại diễn luyện qua một lần, để ta hiểu rõ tình hình thực tế của ngươi. Giống như y sư bắt mạch xem bệnh vậy, như thế mới có thể bốc thuốc đúng bệnh."
Ninh Chuyết gật đầu, lập tức thi triển ra pháp thuật Ngũ Hành. Trong cấu thành chiến lực hiện tại của hắn, cơ quan tạo vật chính là bộ phận chủ yếu nhất. Phật Y - Mạnh Dao Âm, Đại Xà Liêm, Trọng Trang Huyết Viên - Đại Thắng, Phù Băng Bạch Ngọc Thủ, Thiên Khí Cầu - Băng Tinh Tuyết, những thứ này đều là cơ quan tạo vật vô cùng ưu tú, ưu tú tới mức có thể giúp Ninh Chuyết đối phó với Kim Đan, cũng có sức đánh một trận. Dựa vào những thứ này, chiến lực của Ninh Chuyết đã vượt xa tu vi Trúc Cơ của hắn, đạt tới cấp độ Kim Đan. Nhưng giờ này khắc này, hắn đương nhiên sẽ không sử dụng cơ quan, nói rõ tình hình thực tế với Lâm San San.
Bạn cần đăng nhập để bình luận