Tiên Công Khai Vật

Chương 382: Thần bộ tra án (1)

Nhận được lời cầu cứu của Phí Tư, Chu Huyền Tích lấy đại cục làm trọng, lập tức rời khỏi Dung Nham Tiên cung.
Tu sĩ tiến vào Dung Nham Tiên cung được bảo quang tiếp dẫn, nhưng lúc ra ngoài lại không được loại đãi ngộ như thế này.
Thế nhưng Mông Vị không thể nào ngồi nhìn mặc kệ được.
Sau khi lão ra tay phá vỡ đội hình Yêu thú, Chu Huyền Tích mới có thể thoát thân, bay thẳng lên trời.
Một lát sau, y đã tiến vào Vân Thị, gặp mặt Tống Phúc Lợi và Phí Tư.
Tống Phúc Lợi chắp tay, trên mặt lộ vẻ mong đợi và sốt ruột:
"Bái kiến Chu đại nhân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!"
"Đấu giá hội đã sắp diễn ra, nhưng vật phẩm của chúng ta lại bị trộm mất."
"Tại hạ đường xa đến đây, không ngờ lại bị trộm ngay trong Hỏa Thị Tiên thành. Hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào lực lượng của ngài."
Chu Huyền Tích gật đầu:
"Được rồi, lần này ta nhất định sẽ dốc hết sức lực."
Sau khi đến hiện trường, Chu Huyền Tích cũng không dài dòng, lập tức thi triển kỹ năng sở trường của chính mình.
Truy Căn Tố Nguyên Quyết!
Thiên tư - Kim Tinh!
Chỉ trong nháy mắt, y nhìn thấy cảnh tượng Dương Thiền Ngọc và Tôn Linh Đồng hợp tác, làm giả hàng hóa, tiến hành bày lên trên kệ hàng.
Chân tướng trong nháy mắt đã rõ ràng!
Chu Huyền Tích thở dài một hơi, thu hồi pháp thuật, lại liếc nhìn Tống Phúc Lợi một cái thật sâu.
Trên mặt Tống Phúc Lợi tràn đầy vẻ khẩn trương:
"Chu đại nhân, thế nào rồi?"
Phí Tư ở bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vị Thần bộ đại nhân nọ.
Chu Huyền Tích khẽ gật đầu:
"Đã điều tra ra... Là Dương Thiền Ngọc và Tôn Linh Đồng ra tay."
"Cho dù hai người bọn chúng có che giấu vết tích như thế nào, cũng khó thoát khỏi Kim Tinh của ta, sau một phen xem xét, ta đã nhìn thấu chân tướng."
"Bất Không Môn!"
Phí Tư nghiến răng nghiến lợi, vô cùng căm hận nói.
"Bất Không Môn..."
Tống Phúc Lợi cũng siết chặt nắm đấm, lộ ra vẻ phẫn nộ.
Lão ta quay sang nhìn Chu Huyền Tích và Phí Tư:
"Hiện tại vấn đề mấu chốt là làm sao lấy lại bảo vật từ tay bọn chúng."
"Phí Tư đại nhân, tại hạ còn nhớ rất rõ, lúc mới vào thành, nhìn thấy đống đổ nát do tu sĩ Kim Đan đại chiến để lại, ngài đã trả lời tại hạ thế nào."
"Ngài nói không có vấn đề gì, Hỏa Thị Tiên thành rất an toàn, phủ Thành chủ đang kiểm soát cục diện."
"Nhưng bây giờ ngài xem đi!"
"Trong Hỏa Thị Tiên thành tà ma hoành hành, hàng hóa của tại hạ cứ thế mà bị đánh cắp một cách dễ dàng."
"Ngài định giải thích chuyện này với tại hạ như thế nào? Phủ Thành chủ các vị dù gì cũng phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng chứ?"
"Vân Thương chúng ta lặn lội đường xa đến đây, bốc lên vô số phong hiểm, làm chút buôn bán vất vả, thật sự dễ dàng sao?"
"Không ngờ trên đường đi không ngã ngựa, vậy mà lại bị trộm bảo vật ngay trong Tiên thành!"
Phí Tư lộ ra vẻ mặt xấu hổ, gã chỉ còn biết gượng cười, cố hết sức trấn an đối phương:
"Tống huynh à, xin ngươi cứ yên tâm. Bên phía chúng ta nhất định sẽ dốc toàn lực truy tìm, đòi lại những hàng hóa này cho ngươi."
Tống Phúc Lợi xòe đôi bàn tay của mình ra:
"Đấu giá hội sẽ được tổ chức sau hai ngày nữa, các vị có thể truy tìm được trong thời gian ngắn ngủi như vậy sao?"
"Hơn nữa tin tức về đấu giá hội đã được tung ra từ lâu."
"Nếu như không tổ chức được, uy tín của Vân Thương chúng ta còn đâu?"
"Ai nha!"
Tống Phúc Lợi vô cùng sốt ruột vỗ đùi, ra dáng đã sắp phát hỏa đến nơi.
Trên mặt Phí Tư đầy vẻ ngưng trọng, gã cũng biết muốn đòi lại hàng hóa từ tay đệ tử chân truyền của Bất Không Môn trong thời gian ngắn như vậy là vô cùng khó khăn, hi vọng cực kỳ mong manh.
Nhưng gã nhất định phải xử lý được chuyện này, hơn nữa còn phải xử lý thật ổn thỏa, đẹp đẽ!
Gã hít sâu một hơi, lập tức nói:
"Tại hạ sẽ lập tức đi bái kiến Mông đại nhân, báo cáo chuyện này lên trên, thỉnh Thành chủ đại nhân định đoạt!"
Trước khi rời đi, gã còn quay sang liếc nhìn Chu Huyền Tích, nhờ đối phương tiếp tục truy tìm.
Chu Huyền Tích khẽ gật đầu, lập tức đồng ý, nhưng đồng thời cũng nói rõ chỉ có thể cố gắng hết sức, không thể đảm bảo trong vòng hai ngày sẽ có kết quả điều tra.
Phí Tư bất đắc dĩ thở dài một hơi, chắp tay cáo lui.
Gã hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng đến đỉnh Hỏa Thị sơn.
Chu Huyền Tích lúc này ở lại hiện trường, mỉm cười với Tống Phúc Lợi:
"Tống huynh, có một chuyện rất thú vị mà ta muốn nói cho ngươi biết."
"Theo như ta vừa rồi tiến hành điều tra, lúc Dương Thiền Ngọc và Tôn Linh Đồng trộm bảo vật cũng không phải ở chỗ này, mà là ở trong bụng Vân Kình."
Tống Phúc Lợi lập tức nhướng mày:
"Có ý gì?"
Chu Huyền Tích chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía Vân Kình đang lơ lửng trên không trung ngoài cửa sổ:
"Bảo vật của quý thương đội bị trộm trong bụng Vân Kình và bị trộm ở Hỏa Thị Tiên thành là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."
"Trách nhiệm của việc trước chủ yếu nằm ở phía các ngươi. Còn việc sau muốn truy cứu trách nhiệm, phủ Thành chủ Hỏa Thị Tiên thành mới là chủ thể."
"Ngươi nói xem có đúng không?"
Tống Phúc Lợi lại hít nhẹ một hơi, cười nói:
"Chu đại nhân, xin ngài đừng nói lung tung, nếu muốn chỉ trích thương đội chúng ta làm giả, che giấu không báo, ngụy trang thành bị trộm bảo vật ở Hỏa Thị Tiên thành, vậy thì phải có chứng cứ xác thực."
"Tuy ngài là Thần bộ, nhưng xuất thân từ vương thất Nam Đậu, có rất nhiều khả năng sẽ đứng về phía Hỏa Thị Tiên thành. Cho nên lời nói của ngài cũng không thể coi là chứng cứ được."
Chu Huyền Tích hừ lạnh một tiếng, xoay người nhìn chằm chằm vào Tống Phúc Lợi, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén:
"Ngươi cũng biết, ta là thành viên vương thất, cho dù ta không có chứng cứ thì sao, chẳng lẽ còn không thể trị được các ngươi ư?"
Tống Phúc Lợi khẽ lùi lại một bước, như muốn tránh né phong mang của Chu Huyền Tích, giọng nói của lão ta vừa cứng rắn lại xen lẫn mềm mỏng:
"Trong cương vực Nam Đậu quốc, ngài là chủ, chúng ta là khách, ngài muốn đối phó với những người từ nơi khác đến như chúng ta đương nhiên là dễ như trở bàn tay."
"Nếu như ngài thật sự muốn ra tay với chúng ta, chúng ta cũng chỉ có thể nhận thua mà thôi."
"Thế nhưng đường đường là Chu đại nhân, sao có thể làm như vậy chứ?"
"Chu Thần bộ từ trước đến nay luôn đề cao sự công bằng, chính trực, chính là tấm biển vàng của tu sĩ Kim Đan vương thất Nam Đậu, sao có thể ra tay với người chỉ mới bị tình nghi khi không có được chứng cứ xác thực?"
"Tống Phúc Lợi ta không tin!"
Tống Phúc Lợi nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt kiên định, giọng điệu tựa như chém đinh chặt sắt.
Trong khoảnh khắc này, cuộc giao phong giữa hai vị Kim Đan còn hơn cả đao quang kiếm ảnh!
Chu Huyền Tích không khỏi nhướng mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận