Tiên Công Khai Vật

Chương 157: Đi theo không đúng người (1)

Một trận đấu thú chật vật kết thúc.
Viên Nhất trẻ tuổi, Viên Đại Thắng còn nhỏ đang đi trong ngõ hẻm vắng người.
Viên Đại Thắng cả người đầy thương thế, mỗi một bước hành tẩu đều tác động đến vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
Viên Nhất che che cái túi, trong túi của hắn chỉ có ba khối rưỡi Linh thạch.
Hắn cắn răng một cái, cuối cùng vẫn nói:
"Đại Thặng, ngươi cứ lưu tại nơi này một chốc, ta qua bên kia tiệm thuốc nhìn xem, chí ít có thể mua cho ngươi thiếp thuốc cao!"
Viên Nhất rời đi, Viên Đại Thắng lảo đảo dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo, chậm rãi ngồi xuống đất.
Nó không ngừng thở hổn hển, bởi vì động tác ngồi xuống cũng liên lụy đến vết thương, đau đến mức khiến tim đập rộn lên. Ngõ hẻm vắng người, ánh sáng lờ mờ, giống như giữa thiên địa chỉ còn lại một mình nó. Bỗng nhiên có một tiếng chiêng vang lên. Viên Đại Thắng vô ý thức giương mắt nhìn lên, là từ trong tường đối diện truyền ra thanh âm. Sau đó tiếng trống gõ một hồi, có người chủ trì hô to:
"Sau đây xin mời Lý Lôi Phong đại nhân, trình diễn một bài múa rối cho gia chủ. Hí khúc tên là Tần Liệt phó trận!"
Sau một khắc, cơ quan đài cao từ từ dâng lên, các tượng gỗ tạo hình khác nhau, rực rỡ muôn màu bắt đầu biểu diễn. Viên Đại Thắng ngưỡng mộ, xuyên thấu qua khe hở trong rừng cây, nhìn xem các tượng gỗ giống như người thật ngươi nói ta nghe, ngươi đánh tới ta bỏ chạy, thật là vô cùng náo nhiệt. Kỹ nghệ điều khiển của Lý Lôi Phong như lô hỏa thuần thanh, chiêng trống đàn chuông vang lên, Viên Đại Thắng dần dần quên mất đau đớn trên người, có chút mê ly nhìn chằm chằm. Khúc tuồng vui này được tiến hành từng bước, đạt tới giai đoạn cao trào nhất. Gian tà thiết lập ván cục, vu cáo Tần Liệt giữ binh tự trọng, có lòng phản nghịch. Ấu chúa liên tục hạ xuống ba đạo thánh chỉ, không để ý bản thân Tần Liệt lão tướng quân bị trọng thương, khăng khăng để cho lão xông trận. Tần Liệt lão tướng quân cắm ba tấm chiến kỳ sau lưng mình, gian nan đứng dậy, nâng lên trường tố, từng bước một nặng nề như núi chạy tới phía trước chiến trường. Lão lại hát:
"Thuở nhỏ chịu ân chúa nuôi, ân trạch như núi khắc sâu trong lòng. Dạy ta trung nghĩa hộ quốc thổ, dạy ta trí dũng lập thiên địa."
"Tiền chúa có ân, như cha như huynh tận tâm lực, giáo trung giáo nghĩa, dạy ta trí dũng."
Tiếng chiêng trầm ổn mà hữu lực, phảng phất đang tuyên cáo cuộc chiến này nặng nề cùng bi tráng. Lão lại hát:
"Ta nâng đỡ ấu chúa còn nhỏ, tận tâm tận lực như cha như huynh, dù bị nghi kỵ nhưng tâm không oán, chỉ mong giang sơn vững chắc đời đời."
"Ấu chúa còn nhỏ a, thần nâng đỡ người đăng cơ, như chăm mầm non trông người thành rừng, tuy không xóa được nghị kỵ nhưng tâm không oán, chỉ nguyện người có thể trọng chấn quốc vận..."
Thanh âm tiếng chuông trong trẻo cao vút, khi thì réo rắt thảm thiết, dẫn dắt nhân tâm; khi thì trầm bổng du dương, biểu đạt một loại chờ mong nào đó của Tần Liệt. Tần Liệt lão tướng giết tới trong chiến trường, giống như hùng sư bễ nghễ, chém giết đến đầu người cuồn cuộn, quân địch sợ hãi tránh lui. Lão lại hát:
"Thân tuy già nua mà chí không suy, máu rơi chiến trường báo quốc ân. Xin anh linh tiền chúa trên trời chứng giám, tâm ta không hối hận phó chiến trường."
Trống lớn vang lên, tiếng trống hùng hậu mà sục sôi, phảng phất chiến mã lao nhanh, khí thế rộng rãi. Khiến cho Viên Đại Thắng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào! Tần Liệt đánh lâu không lùi, thương thế dần dần tăng lên, thể năng cũng tiêu hao hết, cuối cùng rơi vào sa trường, mặc cho quân lính không tiếc mệnh xông pha tới cứu, nhưng không thể nào xông phá trận địa địch. Tần Liệt tự biết không may, ngửa đầu hát vang:
"Ghi khắc mãi mãi ân tình tiền chúa, một lòng một dạ dẫn dắt ấu chúa. Máu rơi chiến trường không uổng công, hồn về cố thổ an ủi tiền chúa."
"Quân địch có gì đáng sợ, thiên quân vạn mã cũng chẳng màng!"
"Thần nguyện chết không vì công danh lợi lộc, chỉ vì một mảnh chân thành trung tâm."
"Nhớ khi xưa tiền chúa trọng ân tình, quốc nạn lâm đầu há có thể lùi bước."
"Ấu chúa a, chỉ nguyện người biết được, trung thần không tiếc tính mệnh mình. Sau khi thần chết chỉ nguyện người biết được, trung tâm son sắt bảo hộ giang sơn."
Tiết tấu của chiêng trống sinh ra nhiều phiên biến hóa, khi thì là khẩn trương kịch liệt trong chiến đấu, khi thì là ly biệt bi tráng thê lương. Cuối cùng. Tần Liệt cùng tướng địch gần như đồng quy vu tận. Ngay thời khắc sinh mệnh cuối cùng, lão quay mặt về phía quốc đô, quỳ nửa gối trên mặt đất, chắp tay hành lễ:
"Chúa công, mạt tướng đi!"
Một tiếng trọng trống gõ cho cả tòa sân khấu không ngừng chấn động. Chợt có tiếng kèn vang lên, thanh âm cao vút to rõ, tràn đầy bi tráng, phảng phất xuyên thấu thời không, trực kích vào nội tâm Viên Đại Thắng. Tiếng kèn kéo dài một lát, sau đó là thanh âm thanh thúy êm tai của sáo trúc xen lẫn vào. Tiếng địch khi thì uyển chuyển lưỡng lự, khi thì cao vút sục sôi. Cuối cùng thanh âm tăng lên, giống như thanh điểu lướt trên bầu trời, trên đường bay lượn, thân thể xa vời dần dần biến mất trong trời xanh mênh mông. Viên Đại Thắng ngửa đầu, trầm mặc thật lâu. Đây là lần đầu tiên nó được xem múa rối, nó đã nghe hiểu được tiếng người, thể xác tinh thần đều nhận lấy rung động. … "Đại Thắng, Đại Thắng!"
Viên Nhất chạy ngược trở về, trong tay cầm mấy thiếp thuốc cao. Hắn cười nói:
"Xem ra vận khí không tệ, lần này dược phường thanh lý bớt, để cho ta nhặt được một cái tiện nghi, lấy thêm mấy thiếp thuốc cao."
"Đến đây, để ta dán lên cho ngươi."
Viên Đại Thắng mặc cho Viên Nhất xử lý vết thương, nó nhìn chiến hữu của mình, lại nhìn xem hí thanh trên đài cao. Đèn lồng giống như là ngọn lửa hừng hực, chiếu rọi ở trên mặt của nó, tiếng người bên kia tường chúc mừng, tiếng vỗ tay, từ đầu đến cuối quanh quẩn bên tai nó. "Đi, còn ngồi ngây người đó làm gì?"
Viên Nhất đứng dậy cất bước. Viên Đại Thắng đưa tay, chỉ chỉ đài cao ở phía đối diện. Viên Nhất đưa mắt nhìn lại, có chút lơ đễnh:
"A, là múa rối a."
Viên Nhất lại liếc mắt nhìn:
"Là khúc Tần Liệt phó trận, một khúc rất nổi danh."
"Đáng tiếc, lão dường như đã đi theo không đúng người."
Viên Nhất đi ở phía trước, Viên Đại Thắng theo sát phía sau hắn. Đến khi sắp rời khỏi ngõ hẻm, nó quay đầu nhìn thoáng qua cơ quan sân khấu lần cuối. Sân khấu đang chậm rãi hạ xuống, mộc ngẫu đóng vai Tần Liệt lão tướng quân còn đang quỳ nửa gối. Viên Đại Thắng nhìn về phía sau lưng Viên Nhất, bỗng nhiên a a vài tiếng. Viên Nhất nghi hoặc quay đầu, nhìn thoáng qua Viên Đại Thắng, không rõ là nó muốn nói gì, cuối cùng chỉ vẫy vẫy tay:
"Đi nhanh đi, về nhà nhét đầy cái bao tử, ngủ sớm một chút!"
Song phương sống nương tựa lẫn nhau, đấu thú, khuếch trương Hầu Đầu bang ... "Nhìn này Đại Thặng, đây là hài tử của ta, nó chính là hài tử của ta!"
Viên Nhất cuồng hỉ, "Ta đã có hài tử, ta có con nối dõi trên đời này rồi."
"Ta đặt tên cho nó là Viên Nhị. Đại Thặng, tính mạng của ta không thể dài bằng ngươi."
"Nếu có một ngày ta không còn trên đời này, liền để Viên Nhị thay thế Viên Nhất, tiếp tục bầu bạn với ngươi."
Viên Nhị đói bụng, bắt đầu khóc lớn. Viên Đại Thắng lấy ra quả đào to như mặt gáo, gạt nước, đổ vào miệng cho gã. Kết quả đã xối Viên Nhị thành ướt sũng. Viên Nhị lâm bệnh. Viên Đại Thắng ngay trong đêm xuyên thẳng qua Tiên thành như gió, xông vào y quán, vồ một cái tóm lấy dược sư, lôi kéo đối phương chạy vội, không ngừng nhảy vọt, tiếng kêu sợ hãi của dược sư đánh vỡ đêm trăng yên tĩnh. Viên Nhị bắt đầu biết leo trèo. Gã nắm lấy bộ lông thật dày của Viên Đại Thắng, không ngừng leo lên chỗ cao hơn, mỗi một lần ngã xuống đều sẽ được bàn tay viên hầu kia tinh chuẩn giữ lại. Đến lúc Viên Nhị đã có thể chạy nhảy. "Hầu thúc, bọn chúng khi dễ ta!"
Viên Nhị mang theo Viên Đại Thắng tìm đến đám bạn nhỏ khác, dọa cho bọn chúng sợ đến tè ra quần, liên tục quỳ lạy khóc lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận