Tiên Công Khai Vật

Chương 533: Tiểu Tranh Phong (2)

Hai người đi giữa núi rừng, thiếu nữ họ Lâm kia luôn đi trước nửa bước.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở của tán cây chiếu xuống con đường nhỏ trong rừng, tạo nên những mảng sáng tối đan xen lẫn nhau.
Gió núi nhẹ nhàng thổi, lá cây xào xạc, tiếng chim hót thanh thúy, tiếng suối chảy róc rách tôn nên cảnh đẹp tựa như tranh vẽ.
Lâm San San chủ động mở lời, giới thiệu cho Ninh Chuyết tình hình đại khái của Vạn Dược cốc và Vạn Dược Môn.
Ninh Chuyết giả vờ như không biết thứ gì cả, sau khi hỏi vài vấn đề đã biết trước đáp án, hắn đã thành công tạo ra bầu không khí trò chuyện thoải mái.
"Lâm cô nương, chờ một chút."
Ninh Chuyết bỗng nhiên bước lên trước, vén cành cây trước mặt Lâm San San ra. Hảo cảm của Lâm San San đối với hắn lại tiếp tục tăng thêm một tia, nhưng dưới ảnh hưởng của Ngã Phật Tâm Ma Ấn, ít nhất đã tăng lên gấp mười lần! Ninh Chuyết ngữ khí khôi hài, nói chuyện thú vị, khiến Lâm San San vui vẻ trò chuyện, thỉnh thoảng không nhịn được bật cười khanh khách. Lúc nàng vừa mới sinh ra, phụ thân của nàng đã là môn chủ của Vạn Dược Môn, tuy nàng lớn hơn Ninh Chuyết năm tuổi, hiện giờ đã hai mươi mốt tuổi, nhưng lịch duyệt nhân sinh lại kém hơn hắn rất nhiều. Một người từ nhỏ đã lớn lên trong nhung lụa, không biết lòng người hiểm ác, người kia từ nhỏ đã mất đi phụ mẫu, nếm trải đủ cay đắng ngọt bùi của nhân thế, sớm đã rèn luyện được miệng lưỡi trơn tru. Cả cuộc trò chuyện từ đầu đến cuối đều bị Ninh Chuyết nắm chắc trong tay. Lâm San San không hề hay biết chút nào, đợi đến khi nàng dẫn Ninh Chuyết đến chân núi Tiểu Tranh Phong, gặp được đồng môn phụ trách xác minh thân phận, lúc này nàng mới giật mình phát giác ra - sao đột nhiên đã đi ra khỏi sườn núi phía sau của Đại Tranh Phong rồi? Thời gian trôi qua nhanh như vậy sao? "Lâm sư tỷ."
Vị đồng môn kia nhìn thấy Lâm San San, vội vàng hành lễ. Ở trước mặt người ngoài, Lâm San San thu liễm nụ cười, hơi nghiêng người nhường đường cho Ninh Chuyết:
"Vị thiếu niên này vừa mới đến Vạn Dược cốc chúng ta. Ta gặp hắn ở trên đường cho nên liền dẫn đến đây, nhờ ngươi an bài cho thỏa đáng."
Vị đồng môn kia cười nói:
"Đã là Lâm sư tỷ dẫn đến, sư đệ đương nhiên sẽ sắp xếp ổn thỏa."
"Ừm... Tạm thời cứ ở động phủ số 328, thế nào?"
Vị đồng môn nọ nhìn về phía Lâm San San, ánh mắt có chút dò hỏi. Lâm San San hơi há miệng ra, không khỏi có chút do dự. Việc dẫn ngoại nhân tiến đến, giới thiệu Vạn Dược cốc, giúp người ngoài vào ở Tiểu Tranh Phong này, nàng đã làm không ít lần. Thường ngày, các đồng môn đều sẽ xem trên mặt mũi của nàng, chủ động cho ngoại nhân một động phủ có vị trí tốt hơn. Bên trong Tiểu Tranh Phong có khoảng năm trăm động phủ. Theo số thứ tự, động phủ càng ở phía trước thì quy cách đương nhiên sẽ càng tốt. Động phủ số 328 thuộc loại trung đẳng trong tất cả các động phủ nơi đây. Những tu sĩ như Lâm San San có địa vị khác hoàn toàn với các môn nhân bình thường, nhưng lại không nắm thực quyền, đều sẽ được an bài loại động phủ cấp bậc như vậy. Lâm San San thường ngày cũng không để ý đến những điều này. Nhưng lần này trong nội tâm nàng lại có suy nghĩ khác. Dù sao thì ấn tượng đầu tiên mà Ninh Chuyết để lại cho nàng thật sự quá tốt, khiến thiếu nữ này không nhịn được muốn giúp hắn nhiều hơn một chút. Lâm San San cũng biết hành động lần này của mình đã vi phạm quy định của môn phái. Nếu đưa ra yêu cầu có phải là có chút quá phận hay không? Ngã Phật Tâm Ma Ấn! Ninh Chuyết thấy nàng do dự liền quả quyết xuất thủ, dẫn động một tia uy năng của pháp bảo. Vẻ do dự của Lâm San San bị phá vỡ hoàn toàn, nàng nói thẳng:
"Còn động phủ nào ở phía trước không?"
Vị môn nhân nọ hơi có chút ngạc nhiên, gã cũng không ngờ Lâm San San lại thật sự đưa ra yêu cầu. "Nếu ta nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên đại tiểu thư làm vậy đúng không?"
Tên môn nhân này kinh ngạc, không khỏi lặng lẽ đánh giá Ninh Chuyết một phen. Thấy hắn áo trắng như ngọc, khí chất phi phàm, vị môn nhân này không khỏi càng thêm tò mò. Gã vừa suy đoán thân phận của Ninh Chuyết, vừa nói:
"Lâm sư tỷ nói đúng, vậy thì động phủ số 281, như thế nào?"
Lúc này Lâm San San đã hối hận vì vừa rồi đã đưa ra yêu cầu, nàng nghe vậy vội vàng gật đầu:
"Vậy thì cái này đi."
Ninh Chuyết nhận lấy lệnh bài, Lâm San San lại có chút xúc động muốn đi cùng hắn đến động phủ. "Ta bị làm sao vậy?"
Nàng âm thầm lắc đầu, đè nén cỗ xúc động này lại. Ninh Chuyết phát giác được hăng quá sẽ hóa dở, cũng không thúc giục Ngã Phật Tâm Ma Ấn nữa, để mọi chuyện phát triển thuận theo tự nhiên. Hắn nhanh chóng cáo từ Lâm San San, lại lấy ra lễ vật là hai gốc Vụ Tú Lan. Mặc dù hắn muốn tặng, nhưng Lâm San San lại xua tay, mỉm cười cự tuyệt. Môn nhân thấy vậy thì âm thầm cười nhạo:
"Chỉ là hai gốc Vụ Tú Lan cấp Luyện Khí, đại tiểu thư sao có thể để vào mắt chứ? Tiểu tử này cũng thật sự dám không tim không phổi lấy ra."
Gã đâu có biết, đây là do Ninh Chuyết cố ý làm vậy. Lâm San San không hề cảm thấy bị xúc phạm hay coi thường, ngược lại cảm thấy thiếu niên Ninh Chuyết này vô cùng thật thà chất phác, có chút ngốc nghếch đáng yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận