Tiên Công Khai Vật

Chương 387: Phát hiện sơ hở của Ninh Chuyết (2)

Chu Huyền Tích cảm thán:
"Không hổ là Lý Lôi Phong, lòng nhân ái, tình yêu thương như có thể toát ra từ chiếc ngọc giản này."
Cầm chiếc ngọc giản cũ kỹ trong tay, y cảm thấy nó rất nặng.
Lý Lôi Phong đã dốc hết tâm huyết vào Từ Ấu Viên, trong cảm nhận của Chu Huyền Tích, tấm lòng như vậy thậm chí còn có giá trị hơn cả một kiện pháp bảo!
Chu Hậu nhìn thấy sắc mặt Chu Huyền Tích biến đổi, liền mỉm cười:
"Hiện tại đã thoải mái hơn chút nào chưa?"
Lão tiếp tục trấn an Chu Huyền Tích:
"Tiểu Tích, áp lực của ngươi quá lớn rồi."
"Ngươi phải biết rằng, không phải chỉ có một mình ngươi nỗ lực, mọi người đều đang cùng nhau tiến lên."
"Ngươi đừng trách móc bản thân một cách quá mức, đừng quá nghiêm khắc với chính mình."
"Ngươi đã làm rất tốt rồi."
"Có lẽ đôi khi ngươi cũng sẽ phạm sai lầm, nhưng ai mà không có lúc như vậy chứ?"
"Chỉ cần là tu sĩ thì cũng là con người, mà đã là con người thì ai cũng sẽ phạm sai lầm."
"Hiện nay vương thất chúng ta thiếu hụt nhân tài, may mà có một hạt giống tu chân giống như ngươi vậy."
"Ngươi không nên gánh vác quá nhiều, cũng đừng nghĩ rằng mình vẫn luôn đơn độc phấn chiến."
"Những người như tộc thúc ta đây tuy tu vi không cao, tư chất không tốt, nhưng vẫn có thể cống hiến một phần sức lực cho vương thất. Tích tiểu thành đại, cỗ sức mạnh này cũng không thể xem thường."
Chu Huyền Tích nghiêm mặt nói:
"Đa tạ tộc thúc đã quan tâm."
Sau khi nhận được lời động viên của Chu Hậu, tâm trạng của y quả thực đã tốt hơn rất nhiều.
Thế nhưng đúng lúc Chu Huyền Tích định trả lại ngọc giản cho Chu Hậu, thì sắc mặt y bỗng nhiên biến đổi.
Bởi vì thần thức của y quét đến cuối bản danh sách, lại phát hiện ra một cái tên vô cùng quen thuộc.
Ninh Chuyết!
"Tại sao hắn lại có mặt trong bản danh sách này?!"
Chu Huyền Tích vội vàng xem xét kỹ lưỡng.
Lý Lôi Phong đã ghi chép rất chi tiết về Ninh Chuyết bên trong ngọc giản.
Mười mấy năm trước, trong một lần biểu diễn múa rối ở Từ Ấu Viên, Lý Lôi Phong đã tình cờ phát hiện ra một tiểu hài tử đang núp ở góc tường xem lén.
Đứa trẻ này không chỉ xem lén, mà còn lợi dụng lúc khách nhân xem kịch tan hội, lén lút lấy bánh ngọt còn thừa ra ăn.
Sau đó Lý Lôi Phong lại tình cờ bắt gặp hai lần nữa.
Đến lần thứ ba, ông ta thấy thương cho tiểu hài tử này, bèn dẫn nó đi vào hậu trường, lấy bánh ngọt mới làm cho nó ăn.
Cũng từ đó trở đi, tiểu tử kia càng ngày càng thường xuyên đến hơn.
Nó thường ngồi thu mình ở góc tường xem múa rối, lần nào cũng rất chăm chú.
Điểm này rất khác biệt so với những đứa trẻ khác.
Bình thường mà nói, trẻ con thường thường hiếu động, rất dễ bị phân tâm. Mấy lần đầu xem múa rối thì đa phần cảm thấy lạ lẫm, chúng nó có thể tập trung được phần lớn thời gian.
Nhưng khi xem những vở múa rối đã cũ, cảm thấy quen thuộc, chúng thường chạy loanh quanh trong thính phòng, không thể ngồi yên một chỗ trong thời gian dài.
Nhưng Lý Lôi Phong lại phát hiện, lần nào tiểu hài này cũng rất chăm chú.
Điều này đã đề nên hứng thú cho vị lão nhân này.
Ông ta âm thầm quan sát, lại kinh ngạc phát hiện ra tiểu hài này đang bắt chước thủ pháp điều khiển cơ quan nhân ngẫu!
Người khác xem kịch cũng chỉ là xem kịch, còn đứa trẻ này lại đang không ngừng học hỏi, trong lúc Lý Lôi Phong còn đang biểu diễn, nó cũng không ngừng bắt chước các động tác điều khiển nhân ngẫu của ông ta, vừa xem vừa luyện tập.
Hài tử núp trong bóng tối lén học lỏm, hai bàn tay nhỏ giấu trong tay áo, đang không ngừng vung vẩy.
Lý Lôi Phong âm thầm quan sát một thời gian, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Ông ta phát hiện với một số động tác điều khiển đơn giản, tiểu hài này cũng chỉ cần nhìn hai ba lần là có thể mô phỏng được khá giống.
Sau khi phát hiện ra điều này, Lý Lôi Phong cảm thấy rất thú vị. Mỗi khi tiểu hài tử kia đến nhìn trộm, ông ta đều tạm thời thêm vào một vài thao tác khó hơn, phức tạp hơn.
Kết quả là những vở múa rối này cùng lắm cũng chỉ làm khó được tiểu hài nọ hai ba lần, tối đa là bốn năm lần. Sau đó nó sẽ nhanh chóng học được gần hết.
Cuối cùng đến vở "Phương Thanh tẩy oan", vì có vài màn hí kịch có nhiều nhân vật, thao tác điều khiển cực kỳ phức tạp cho nên đã làm khó đứa trẻ này hơn mười lần.
Nhưng sau mười mấy lần, nó cũng đã nắm được gần như toàn bộ.
"Tiểu tử này có thiên phú về cơ quan thuật rất cao!"
Lý Lôi Phong đã nảy ra ý định thu nhận đối phương làm đồ đệ, sau khi âm thầm điều tra, ông ta phát hiện tiểu tử này họ Ninh tên Chuyết, là con cháu chi mạch của Ninh gia.
Cha của Ninh Chuyết đã mất từ khi hắn chưa chào đời. Lúc hắn hai tuổi, mẫu thân hắn cũng không may qua đời.
Mặc dù hắn có Đại bá ruột, nhưng không hiểu sao vẫn sống một mình, không những thế cuộc sống vô cùng khó khăn.
Sau khi phát hiện ra điều này, Lý Lôi Phong liền cố ý để lại một ít bánh ngọt cho Ninh Chuyết mỗi khi hắn đến xem kịch.
Ninh Chuyết rất thích ăn ngọt, nhưng lại vô cùng lễ phép, mỗi lần đều rất cung kính với Lý Lôi Phong, xem ra rất am hiểu lễ tiết.
Mỗi khi nhìn thấy hài tử nọ với bộ dạng nhỏ nhắn cung kính hành lễ với mình, Lý Lôi Phong đều không nhịn được đưa tay ra, xoa đầu đối phương.
Lý Lôi Phong có viết trong nhật ký như sau:
"Hài tử Ninh Chuyết này cái đầu rất lớn, nhìn là biết rất thông minh."
Ông ta còn đánh giá về Ninh gia:
"Ninh gia tuy là đại gia tộc tu chân, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Chỉ cần nhìn vào hoàn cảnh của Ninh Chuyết, liền biết con cháu chi mạch sống vất vả như thế nào."
Sau khi mời Ninh Chuyết ăn bánh nhiều lần, Lý Lôi Phong cảm thấy thời cơ đã chín muồi.
Có một lần, nhân lúc không có ai xung quanh, Lý Lôi Phong đã đặc biệt hỏi Ninh Chuyết xem có muốn nhận ông ta làm sư phụ hay không, nói rằng sẽ truyền dạy cho hắn nhiều diệu pháp điều khiển mộc ngẫu hơn.
Kết quả, câu trả lời của Ninh Chuyết lại nằm ngoài dự tính của Lý Lôi Phong.
Hắn nói rằng mình hoàn toàn không hiểu gì về thủ pháp điều khiển mộc ngẫu, chỉ là thích xem múa rối mà thôi.
Lý Lôi Phong biết là hắn đang nói dối. Ông ta đã gặp quá nhiều người rồi, chỉ cần nhìn vào ánh mắt mỗi khi Ninh Chuyết xem múa rối là đã có thể hoàn toàn chắc chắn tiểu tử này rất yêu thích mộc ngẫu!
Lý Lôi Phong thầm nghĩ dục tốc bất đạt, trước cứ từ từ rồi tính tiếp.
Thế nhưng sau lần đầu tiên bị cự tuyệt, Ninh Chuyết lại rất ít khi đến Từ Ấu Viên xem kịch nữa.
Thỉnh thoảng đến một lần, Lý Lôi Phong đều đặc biệt diễn cho hắn một vở "Phương Thanh tẩy oan". Đây là vở múa rối có cách điều khiển phức tạp nhất, cho dù là Lý Lôi Phong, mỗi lần biểu diễn xong đều cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Lý Lôi Phong biết rõ, cũng chỉ có vở múa rối này mới có thể thu hút được Ninh Chuyết, khiến cho hắn quay trở lại nhiều lần hơn.
Đến năm Ninh Chuyết bốn tuổi, hắn đã có thể vừa xem một vở "Phương Thanh tẩy oan", vừa vận động ngón tay, rèn luyện ra được kỹ pháp điều khiển đã đạt đến năm phần hỏa hầu so với Lý Lôi Phong.
Thiên phú như vậy khiến Lý Lôi Phong có thể khẳng định, đứa trẻ này về sau nhất định sẽ trở thành nhân vật kiệt xuất!
"Mũi tên đã lắp vào cung, cho dù có che giấu cũng chỉ là nhất thời. Sau sáu tuổi, nhất định nó sẽ bộc lộ tài năng của mình!"
Đây là nhận định mà ông ta đã viết trong nhật ký.
Chu Huyền Tích đọc đến đây, tinh thần chấn động, không kìm được đứng bật dậy.
Y trừng to mắt nhìn chằm chằm vào mai ngọc giản trong tay!
Vị tu sĩ Kim Đan này lại tiếp tục đọc tiếp.
Kết quả phát hiện ghi chép của Lý Lôi Phong về sau lại rất ít ỏi.
Đó là vì số lần Ninh Chuyết đến Từ Ấu Viên đã giảm xuống đáng kể! Khi hắn năm tuổi, một năm chỉ đến hai ba lần. Đến năm sáu tuổi thì không thấy đến nữa.
"Ninh Chuyết, Ninh Chuyết!"
Chu Huyền Tích lẩm bẩm, ánh mắt trở nên sắc bén, vẻ mặt cũng dần dần biến thành đáng sợ.
Y không ngờ lại có thể tìm thấy một manh mối quan trọng như vậy từ trong di vật của Lý Lôi Phong.
Điều này khiến y hiểu rõ hơn về con người thật của Ninh Chuyết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận