Tiên Công Khai Vật

Chương 281: Địa Sát Hỏa (1)

Trong lòng Hỏa Thị sơn.

Chỗ sào huyệt của Ma viên.

Bên trong hang động của Ma viên cấp Nguyên Anh nọ, băng vụ dần dần tan biến.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt các tu sĩ Kim Đan có mặt ở đây đều trở nên kích động.

“Ra rồi, ra rồi!” Trịnh Song Câu hô lớn.

Ninh Tựu Phạm có chút lảo đảo chậm rãi đi ra từ trong làn sương mù mỏng manh.

Sắc mặt lão ta lúc này trắng bệch, bờ môi nhợt nhạt, cả người như bị rút hết sức lực, lại như tờ giấy trắng mỏng manh bay phất phơ trong gió, vô cùng suy yếu.

“Ninh huynh, lần này thật sự vất vả cho ngươi rồi!” Chu Huyền Tích là người đầu tiên bước tới trước mặt Ninh Tựu Phạm, đưa tay đỡ lấy lão ta.

Cơ thể Ninh Tựu Phạm vẫn còn run rẩy như cũ.

Lão ta dùng ánh mắt vô hồn nhìn Chu Huyền Tích, hốc mắt đỏ hoe, mang theo một cỗ bi thương và vui mừng như vừa trải qua sinh tử, cuối cùng cũng được sống sót trở về.

Chu Huyền Tích cũng đang quan sát Ninh Tựu Phạm, nhìn thấy hốc mắt thâm quầng và gò má hõm sâu của đối phương, trong lòng gã không khỏi kinh hãi: “Mới có một lúc mà đã…”

Bốn vị tu sĩ Kim Đan của Chu gia và Trịnh gia lần lượt vây quanh, ra sức hỏi thăm và biểu thị lời cảm ơn chân thành của mình.

Lời nói của bọn họ đều xuất phát từ đáy lòng.

Nếu không có Ninh Tựu Phạm đứng mũi chịu sào, rất có thể một trong số bọn họ đã trở thành vật tế thần rồi.

“Ninh huynh cao thượng! Chúng ta sẽ khắc cốt ghi tâm ân tình và hy sinh lần này của ngươi!”

“Lần này chúng ta may mắn được ngươi cứu nguy trong nước sôi lửa bỏng. Đây là ân cứu mạng, sau này nhất định báo đáp.”

Ninh Tựu Phạm thở dài một hơi: “Ta cũng là tự cứu mình. Trải qua trận chiến này, ta mong rằng tương lai chúng ta có thể cùng tiến cùng lui, đoàn kết nhất trí, cùng nhau xây dựng tương lai tươi sáng.”

Đám tu sĩ Kim Đan còn lại đều gật đầu đồng ý.

Sự hy sinh to lớn của Ninh Tựu Phạm đã khiến cho địa vị của lão trong nhóm tu sĩ Kim Đan này tăng vọt, giành được lực ảnh hưởng to lớn!

Trịnh Song Câu lại lấy ra một phần Cửu Dương Hoàng Ngưu Cao.

Gã ân cần nói với Ninh Tựu Phạm: “Ninh huynh, hiện tại ngươi đang vô cùng suy yếu, hay là dùng một ít đan dược thượng đẳng của Trịnh gia ta đi.”

Ai ngờ Ninh Tựu Phạm vừa nhìn thấy Cửu Dương Hoàng Ngưu Cao này, khóe mắt lập tức co quắp lại.

Lão ta cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn, liên tục xua tay: “Đừng, đừng để ta nhìn thấy loại dược tề này nữa.”

“Được được được!” Trịnh Song Câu vội vàng cất thuốc cao đi.

Đám tu sĩ Kim Đan lập tức hiểu ra, thương thế lần này của Ninh Tựu Phạm không chỉ là bên trên thể xác mà còn là tinh thần.

Sự hy sinh của lão thật sự quá lớn!

Điều này khiến mọi người càng thêm khâm phục đối phương, đồng thời nảy sinh tâm lý muốn bù đắp nhiều hơn.

Sau đó những người này lần lượt lấy ra các loại linh đan diệu dược khác nhét cho Ninh Tựu Phạm, chỉ thiếu nước tự tay đút thuốc cho lão ta mà thôi.

Các loại linh đan diệu dược nọ có hiệu quả rất tốt, nhanh chóng khiến cho khí tức của Ninh Tựu Phạm ổn định trở lại.

Rống!

Lúc này, con Hỏa Dung Ma viên cấp Nguyên Anh kia lại đột nhiên phát ra một tiếng gầm nhẹ.

Khí tức cấp Nguyên Anh cuồn cuộn khiến cho thể xác và tinh thần của đám tu sĩ Kim Đan trong động và Hỏa Dung Ma viên vương bên ngoài hang động đều run lên. Lúc này băng vụ cũng đã hoàn toàn tan biến.

Hỏa Dung Ma viên cấp Nguyên Anh lộ ra vẻ mặt vừa lòng thỏa ý, nó một lần nữa nằm xuống, mí mắt chậm rãi khép lại.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, nó còn duỗi ngón tay bắn ra một đạo huyết khí.

Huyết khí như sao băng, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã bắn trúng mi tâm Ninh Tựu Phạm, điểm lên một nuốt ruồi son chói mắt trên mi tâm của lão.

Sau khi hoàn thành một bước này, Hỏa Dung Ma viên hoàn toàn nhắm hai mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu.

Rất nhanh nó đã phát ra tiếng ngáy.

Ninh Tựu Phạm vội vàng đưa tay lên vuốt ve phần trán của mình, cảm nhận được cỗ huyết khí này đã cô đọng đến cực hạn, cực kỳ cứng đầu, khó có thể loại trừ tận gốc, sắc mặt của lão ta lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Rõ ràng con Mẫu viên cấp Nguyên Anh này đã hoàn toàn để mắt tới lão, nó trực tiếp đánh dấu vị lão tổ Ninh gia này bằng ấn ký đặc hữu.

Như vậy sau này lão phải làm như thế nào đây?

Những tu sĩ Kim Đan khác đều nhìn chằm chằm vào nốt ruồi son trên mi tâm Ninh Tựu Phạm, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc, sợ hãi, trong lòng dâng lên cảm xúc may mắn, nghĩ đến mà sợ.

Chu Huyền Tích vội vàng truyền âm trấn an, nói với Ninh Tựu Phạm rằng mình sẽ dốc hết sức giúp đỡ lão.

Các tu sĩ Kim Đan khác cũng bày tỏ rằng khó khăn của lão ta cũng chính là khó khăn chung của mọi người! Sau này bọn họ nhất định sẽ toàn lực trợ giúp đối phương.

Lúc này Hỏa Dung Ma viên vương dẫn theo mấy tên Ma viên cấp Kim Đan bước vào hang động.

Bầu không khí ở chỗ này lập tức trở nên căng thẳng.

Chu Huyền Tích bước lên trước một bước, che chắn trước người Ninh Tựu Phạm, đối mặt với đám Ma viên cấp Kim Đan kia.

Thế nhưng đám Ma viên vừa rồi còn gào thét giận dữ, muốn quyết tử bọn họ, bây giờ lại không hề có chút chiến ý nào.

Chúng nhìn thấy đám tu sĩ Kim Đan Nhân tộc đang vô cùng cảnh giác, liền chủ động lùi lại mấy bước, giơ cao hai tay, ra hiệu bản thân không có ý định khai chiến.

Sau đó Hỏa Dung Ma viên vương chỉ tay vào Ninh Tựu Phạm, sau đó lại vỗ tay, phát ra tiếng gầm rú liên tục.

Mấy tên Ma viên cấp Kim Đan phía sau nó cũng vỗ tay theo, khoa tay múa chân, trên mặt đều là thần sắc kính nể, có con thậm chí còn lộ ra ánh mắt sùng bái.

Đám người tu sĩ Kim Đan Nhân tộc nhìn nhau, sau đó tập trung ánh mắt về phía Ninh Tựu Phạm.

Sắc mặt vị lão tổ Ninh gia lúc này còn khó coi hơn lúc trước!

Ánh mắt như sùng bái anh hùng của đám Ma viên, còn có tiếng vỗ tay như từng cái tát giáng nhẹ vào mặt lão, khiến cho lão ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, bực bội.

Đám người Chu Huyền Tích cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc, người thì nhíu mày, người cắn đầu lưỡi, người thì gồng cứng cơ bắp toàn thân.

Hỏa Dung Ma viên vương vỗ tay một hồi, lại duỗi ngón tay chỉ vào Ninh Tựu Phạm, sau đó lại chỉ vào chỗ cửa hang.

Nó liên tục làm động tác này ba lần, sau đó chủ động dẫn đám Ma viên cấp Kim Đan đi ra khỏi hang động này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận