Tiên Công Khai Vật

Chương 273: Thải Dương Bổ Âm (1)

Ninh Chuyết đứng trên bờ vai rộng lớn, nặng nề của cơ quan viên hầu, mở xương sọ của nó ra. Sau đó hắn lấy một cơ quan bộ kiện ra từ trong túi trữ vật chỗ đai lưng mình.
Đó là một cái trống.
Thân trống màu đỏ chót, giống như một khối hình trụ thô và thấp. Bề mặt của nó sáng bóng trơn trượt, rõ ràng đã được sơn phủ, mang vẻ cổ phác mà trang nghiêm.
Mặt trống có hai mặt, màu nâu vàng, được căng rất chặt, vừa dày dặn lại có đủ tính đàn hồi.
Xung quanh mặt trống được khảm nạm một vòng đinh đồng, mỗi đầu đinh đều vô cùng tròn trịa.
Trên thân trống còn có rất nhiều hoa văn, họa tiết. Những hoa văn này đều đang miêu tả một cảnh chiến trường, các tướng sĩ của hai bên đang không ngừng chém giết lẫn nhau, điểm chung là tất cả những người này đều đang giận dữ gào thét. Đây chính là Cuồng Niệm Bạo Loạn Cổ - một cơ quan bộ kiện được ban thưởng mà Ninh Chuyết nhận được từ Dung Nham Tiên cung. Gõ vào cái trống này, tiếng trống trầm hùng vang dội, vọng vào trong tâm trí, có thể tạo ra đủ loại suy nghĩ, cảm xúc cuồng loạn, bạo ngược. Một khi gõ trống này, tiếng trống trầm thấp hữu lực không ngừng quanh quẩn trong đầu, có thể hình thành nên trong đầu các loại ý niệm hay là cảm xúc cuồng loạn, táo bạo. Cách sử dụng chính thống của trống này chính là gõ vang bên trong chiến đấu, ảnh hưởng đến kẻ địch xung quanh, khiến cho bọn chúng rơi vào trạng thái cuồng nộ, mất đi lý trí, từ đó vô tình tạo ra sơ hở. Tuy nhiên Ninh Chuyết lại nghĩ đến việc có thể sử dụng cái trống này để giúp cơ quan viên hầu suy nghĩ. Đủ loại ý niệm cuồng loạn, táo bạo trong đầu vẫn có thể coi là suy nghĩ. Chỉ là kết quả của những suy nghĩ đó thường là tấn công điên cuồng, bất chấp nguy hiểm cho bản thân cũng phải tiêu diệt kẻ địch! "Điều này không quan trọng."
"Linh tính của Viên Đại Thắng đã được tấn thăng đến Trí Linh kỳ, bản thân nó đã có năng lực suy tính khá mạnh."
"Sử dụng linh tính của Viên Đại Thắng có thể kiềm chế những ý niệm cuồng bạo trong đầu, không đến mức hoàn toàn mất đi lý trí."
"Đương nhiên nếu gõ trống trong thời gian dài thì cũng sẽ khiến những ý niệm cuồng bạo lấp đầy bên trong tâm trí, áp chế lý trí của Viên Đại Thắng."
Nhưng đây cũng là trạng thái mà Ninh Chuyết mong muốn. Đến lúc đó Viên Đại Thắng sẽ hoàn toàn cuồng bạo. Dựa theo cơ quan được bố trí trên người nó, nó sẽ có thể bộc phát ra chiến lực ít nhất gấp đôi so với bình thường! Ninh Chuyết nhấc xương sọ của cơ quan viên hầu lên, sau khi lấy Cuồng Niệm Bạo Loạn Cổ ra kiểm tra một lượt, xác nhận không có vấn đề gì, hắn liền lắp đặt nó vào trong đầu của cơ quan viên hầu. Bên trong đầu cơ quan này đã được chế sẵn bệ đỡ. Cuồng Niệm Bạo Loạn Cổ được cố định bên trên cái bệ này. Ninh Chuyết lấy ra hơn mười thanh gậy tròn, mỗi thanh đều có thể gập đôi ở giữa. Hắn lắp các thanh gậy này vào bệ đỡ, sau đó bẻ cong đoạn giữa của chúng nó, lắp đầu kia vào khe hở cơ quan trên thân trống. Hắn thử quán thâu pháp lực, khẽ thúc đẩy một chút, lập tức có một tiếng trống vang lên, quanh quẩn ở trong đầu. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, Ninh Chuyết bắt đầu bố trí vách trong của hộp sọ. Hắn móc ra phù bút, không ngừng vẽ lên trên vách trong này, lại lấy từ trong túi ra mấy chục tấm phù lục, lần lượt dán lên từng cái một, ngay cả vách trong của hộp sọ cũng không bỏ qua. Sau khi làm xong những việc này, hắn mới lắp hộp sọ lại như cũ. "Đáng lẽ phải bố trí một tòa trận pháp hồi âm, nhưng hiện tại tạm thời dùng phù lục thay thế vậy."
Ninh Chuyết bận rộn đến cả người ướt đẫm mồ hôi, không dám chậm trễ một khắc nào, càng không dám nghỉ ngơi. "Tôn lão đại đang gặp nguy hiểm, ta phải tranh thủ từng giây từng phút, dốc hết sức lực, cố gắng dùng mọi khả năng để giành giật thêm sinh cơ cho lão đại!"
"Ài, lão đại chắc chắn là bị ta liên lụy rồi."
"Thần thông Nhân Mệnh Huyền Ti của ta treo trên đỉnh đầu huynh ấy, ta nhận phải xung kích, huynh ấy chắc chắn sẽ bị vạ lây."
"Trên thực tế nếu không phải vì ta, huynh ấy đã có thể rời khỏi Hỏa Thị Tiên thành từ lâu rồi."
"Nhưng huynh ấy vẫn luôn ở lại đây, muốn giúp đỡ, bảo vệ ta."
"Với tính cách của huynh ấy, trốn chui trốn nhủi trong những căn cứ ngầm dưới lòng đất này còn khó chịu hơn là chết đi. Nhưng huynh ấy vẫn luôn nhẫn nhịn cho đến bây giờ, chưa từng oán trách ta nửa lời."
"Sẽ không sao đâu, sẽ không sao đâu!"
"Những ngày qua, ta đã cố gắng biểu hiện bản thân, gia tăng danh vọng, có được sự tán thành của người khác, gieo xuống Nhân Mệnh Huyền Ti cho rất nhiều người."
"Thần thông của ta đã hoàn chỉnh, có thể mượn khí số của người khác. Đã có nền tảng khí số khổng lồ như vậy, có thể chống lại vận rủi được."
"Thế cho nên lão đại à, huynh sẽ không sao đâu!"
"Lão đại, huynh nhất định không được xảy ra chuyện!"
Ninh Chuyết vừa khẩn trương lắp ráp cơ quan viên hầu, vừa cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình. Căn cứ ngầm dưới lòng đất. Bên trong vòng xoáy Quỷ vụ. "Ha ha ha, bắt được ngươi rồi, Tôn Linh Đồng!"
Dương Thiền Ngọc ngây ngô cười khúc khích, ánh mắt chan chứa tình ý như có thể chảy ra nước, khiến lòng người xao xuyến không thôi. "Dương Thiền Ngọc, ngươi bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút đi!"
Tôn Linh Đồng bị Dương Thiền Ngọc ôm chặt lấy, y ra sức giãy giụa nhưng không thể thoát ra được. "Chờ một chút, buông ta ra, buông ta ra, ta không thở được!"
Khuôn mặt y bị vùi vào trong bộ ngực của Dương Thiền Ngọc, suýt chút nữa thì ngạt thở. Dương Thiền Ngọc không ngừng cười khúc khích, vươn tay siết chặt Tôn Linh Đồng, còn không ngừng lắc người qua lại, tựa như muốn ấn đối phương vào bên trong cơ thể mình. Quỷ khí quấn quanh người Dương Thiền Ngọc, khiến cho tâm trí nàng bị dục vọng vô tận lấp đầy, đã hoàn toàn mất đi lý trí. Trong thời khắc sinh tử trước mắt, Tôn Linh Đồng bị dồn vào đường cùng, vậy mà lại đột phá ở bên trong giây phút lâm nguy! "Không Không Như Dã Ấn!"
Y dốc toàn bộ sức lực ép ra mỗi một tia lực lượng của bản thân, lấy một loại trạng thái điên cuồng mà trước nay chưa từng có, triệu hồi ấn ký của Không Không Như Dã Ấn. Ấn ký tỏa ra hào quang nhàn nhạt, từ trên người Tôn Linh Đồng lan tỏa ra xung quanh, bao phủ lấy Dương Thiền Ngọc. Có hiệu quả! Trên mặt Dương Thiền Ngọc lập tức lộ vẻ giãy giụa, do dự, quỷ khí mê hoặc vốn đã xâm nhập vào cơ thể nàng cũng bị đẩy lùi ra ngoài rất nhiều. Nàng lập tức buông Tôn Linh Đồng ra, nhưng hai tay vẫn nắm chặt lấy cánh tay của y không rời. "Gãy mất, sắp gãy mất!"
Tôn Linh Đồng không ngừng hô lớn, "Dương Thiền Ngọc, nhanh tỉnh táo lại đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận