Tiên Công Khai Vật

Chương 150: Mang ngươi đi chơi (2)

“Ngươi không bị giới hạn trong phạm vi truyền thụ của gia lão trong học đường.”
“Ngươi đã biết cách sửa cũ thành mới, quan trọng nhất là hiệu quả thực chiến mang lại rất tốt!”
Ninh Chuyết vẫn có chút ủ rũ:
“Tiểu Tôn ca ca, cám ơn huynh đã khích lệ, nhưng huynh không cần an ủi tiểu đệ, đệ tự mình hiểu được!”
“Đệ còn phải cố gắng hơn nữa, một trận chiến này đã bộc lộ rất nhiều điểm yếu của đệ.”
“Đệ thật sự chẳng là cái thá gì, nếu so với các huynh, tiểu đệ vẫn còn kém xa tít tắp.”
“Đệ chỉ có thể cố gắng hơn nữa, mới có thể bù đắp chênh lệch về thiên phú này!”
Tôn Linh Đồng trầm mặc, trong lòng không khỏi dấy lên một tia tự hỏi:
"Phải chăng những năm qua chính bản thân ta đã quá nóng vội?"
Lúc tỷ thí năm bảy tuổi khiến cho Tôn Linh Đồng nổi trận lôi đình! "Tiểu Chuyết, ngươi có chuyện gì vậy? Một năm qua, mặc dù tu vi của ngươi trên phương diện tu chân bách nghệ có tiến bộ, nhưng lại không nhiều."
“Ngươi đang làm cái gì vậy?.”
“Ngươi có nghiêm túc học hành hay không?.”
Ninh Chuyết cúi gằm mặt, chủ động nhận lỗi, nói cho Tôn Linh Đồng biết hắn kết bạn cùng đám đồng môn trên học đường, trầm mê trong trò chơi bắn bi. Tôn Linh Đồng cẩn thận dò hỏi trò chơi bắn bi là như thế nào, sau khi biết được nội dung trò chơi nhàm chán vô vị, y không khỏi đau lòng nhức óc:
"Sao ngươi có thể trầm mê vào thứ đó vậy? Thật là mê muội quên hết cả ý chí!"
Y nghiêm khắc giáo huấn Ninh Chuyết trong thời gian một nén nhang. Ninh Chuyết nước mắt lưng tròng:
"Tiểu Tôn ca ca, đệ sẽ không như vậy nữa. Đệ nhất định sẽ chăm chỉ học tập!"
Hắn nghẹn ngào:
"Đệ tự biết bản thân mình quá kém cỏi, còn rất nhiều thiếu sót."
Tôn Linh Đồng hoàn toàn im lặng, không khỏi thầm nghĩ: Có phải mấy năm nay mình đã ép Ninh Chuyết quá mức, khiến cho hắn đánh mất cảm giác tự tin và thành tựu, từ đó đánh mất động lực tiến bộ hay không? “Thật ra…” Y châm chước cách dùng từ của mình, “Tiểu Chuyết, thật ra trước kia ngươi đã làm rất tốt rồi. Không nên quá tự ti với bản thân mình như vậy.”
Ninh Chuyết nói:
“Tiểu đệ biết, tiểu Tôn ca ca. Huynh không cần an ủi đệ! Đệ có thể hiểu được rất rõ.”
Tôn Linh Đồng trầm mặc.
… Trong Từ Ấu viên, Lý Lôi Phong đang biểu diễn một vở kịch mộc ngẫu. Tôn Linh Đồng lẻn vào trong đó, trộm cắp tài vật của các tu sĩ làm lộ phí tu hành hàng ngày của bản thân mình. Sau khi Lý Lôi Phong biểu diễn xong, lão quay về phòng riêng, gửi lời cảm tạ đến gia lão của Chu gia, cảm ơn ông ta đã hào phóng quyên tặng trong vở kịch vừa rồi. Gia lão Chu gia cũng rất muốn kết giao với Lý Lôi Phong, trong lúc nói chuyện còn nhân tiện hỏi thăm Lý lão về phương pháp dạy con. “Được Lý lão tiên sinh tận lòng chỉ điểm, các cô nhi trong Từ Ấu viên đều được dạy dỗ rất tốt, ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại chăm chỉ cố gắng.”
“Ai, đứa con trai Chu Trạch Thâm của ta lại nghịch ngợm gây sự, chán ghét học đường, chẳng có chút hứng thú nào với việc học. Thật sự khiến ta vô cùng đau đầu!”
Lý Lôi Phong hỏi han vài câu, sau khi nắm rõ tình hình lại chỉ mỉm cười nói:
“Lão phu khuyên ngài nên để nó đi chơi thoải mái.”
Gia lão Chu gia cảm thấy nghi hoặc khó hiểu. Lý Lôi Phong bèn giải thích:
“Vừa nghe xong chuyện ngài vừa kể, lão phu hiểu rằng quý công tử bị quản thúc rất nghiêm ngặt, ngoài việc học ở học đường, về nhà lại phải tham gia nhiều lớp học thêm, có rất ít thời gian tự do để có thể vui chơi thỏa thích.”
“Chính vì nó có quá ít thời gian chơi đùa giải trí, nên một ngọn cỏ, một cây bút, thậm chí một đám mây trên trời cũng có thể khiến nó chơi đến quên trời quên đất, đầu óc mơ màng, lơ là việc học.”
“Cần phải biết rằng: Cho dù là đứa trẻ thông minh đến đâu, thì cũng đều có một trái tim trẻ con, vui chơi là bản tính của chúng, cũng là con đường chúng phải trải qua, là một phần không thể thiếu trong quá trình trưởng thành.”
“Chỉ khi được chơi đùa thỏa thích, chúng mới có thể thu hoạch được niềm vui thú. Sau khi chơi đủ rồi, một ngọn cỏ, một cây bút sẽ không còn sức hấp dẫn với chúng nữa.”
“Đây chính là sự trưởng thành cần thiết của chúng.”
Tôn Linh Đồng nấp ở một bên nghe đến ngẩn người. Từ đó về sau, y cũng không còn trộm cắp tiền tài của Từ Ấu viên nữa. … Tôn Linh Đồng kích động tìm đến Ninh Chuyết. “Tiểu tử, gặp được ta đúng là may mắn của ngươi.”
Y đột nhiên nói một câu khó hiểu như vậy, khiến Ninh Chuyết có chút ngơ ngác. “Đi, ta dẫn ngươi ra ngoài chơi một chút!”
Ninh Chuyết lúc này sáu tuổi có chút không dám tin, hai mắt ngạc nhiên mở to:
“Thật, thật sao?”
“Đương nhiên!”
Tôn Linh Đồng ngẩng đầu, nắm lấy cánh tay Ninh Chuyết, xé toạc hư không rời đi. Bên trong một ngõ hẻm tối tăm. Tôn Linh Đồng “cổ vũ” Ninh Chuyết:
“Nhìn thấy tên không vừa mắt kia không? Dựa theo thủ pháp mà ta vừa mới dạy cho ngươi, trộm đồ của hắn chơi đi!”
Ninh Chuyết có chút do dự:
“Trộm đồ của người khác, như vậy có chút không ổn lắm?”
“Sợ cái đếch gì chứ? Nghe lời Tôn ca đây, ta đã hại ngươi bao giờ chưa.”
Tôn Linh Đồng vỗ vỗ ngực, ra sức cổ vũ, “Rất kích thích đấy, nhất là lần đầu tiên trộm cắp sẽ khiến ngươi cảm thấy vô cùng hưng phấn!”
Dưới sự chỉ đạo của y, Ninh Chuyết lựa chọn một tên du côn lưu manh, trộm đi túi tiền của gã. Tên lưu manh du côn kia điên cuồng tìm kiếm, suýt chút nữa thì lột sạch đồ trên người. Ninh Chuyết trốn trong bóng tối cười hả hê. Trước khi rời đi, hắn còn ném túi tiền đến bên chân tên du côn nọ. Tôn Linh Đồng đưa tay vỗ vai Ninh Chuyết:
“Thế nào? Có kích thích hay là không?”
“Ừm! Rất thú vị.”
Ninh Chuyết gật đầu. Tôn Linh Đồng cảm thán:
“Có đôi khi lúc tâm trạng của ta không tốt, ta sẽ đi dạo vài vòng trên đường, thấy ai ngứa mắt thì trộm đồ của người đó.”
“Ha ha ha, mỗi lần trộm xong, tâm trạng lại tốt lên rất nhiều!”
Ninh Chuyết do dự nói:
“Tiểu Tôn ca ca, làm như vậy thật sự không tốt lắm đâu. Học đường dạy chúng ta phải đi còn đường chính đạo, làm việc chính đáng. Trộm cắp không phải hành vi tốt.”
Tôn Linh Đồng trợn trắng mắt, cười vô cùng gian xảo:
“Lời gia lão trong học đường dạy rất có đạo lý, kỳ thật cũng giống như thứ ta muốn dạy cho ngươi.”
Ninh Chuyết mở to hai mắt, vẻ mặt nghi hoặc. Tôn Linh Đồng nói:
“Ngươi còn không hiểu đạo lý trừng ác dương thiện sao? Trừng phạt những kẻ ác nhân chính là tích đức hành thiện, là hành động chính nghĩa a.”
“Tên lưu manh du côn vừa rồi bị ngươi dạy dỗ cho một trận kia, ngày thường chỉ biết ức hiếp dân lành, hoành hành bá đạo. Ngươi chỉ khiến hắn lo lắng một phen, không có tổn thất gì thật sự, xem như là hắn may mắn rồi đấy!”
Ninh Chuyết nheo mắt:
“Vậy để đệ quay trở lại trộm đồ của hắn một lần nữa.”
Tôn Linh Đồng khẽ gật đầu:
“Được đấy, ta đi cùng ngươi.”
“Lần này ta sẽ dạy ngươi một chiêu trộm mới, thử xem cảm giác có khác lần trước hay không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận