Tiên Công Khai Vật

Chương 413: Cái gì? Muốn chủ mạch chúng ta nịnh bợ Ninh Chuyết ư? ! (2)

Đừng nhìn những tu sĩ Luyện Khí kỳ đã chuyển sang tu luyện công pháp khác này bây giờ còn rất yếu, nhưng chỉ cần bọn họ chiếm giữ được chức vụ, sẽ có nguồn tài nguyên vô tận từ Tiên cung cung cấp, tương lai những người này rất có khả năng sẽ đột phá lên Trúc Cơ kỳ.
Một thế lực như vậy theo thời gian trôi qua sẽ ngày càng lớn mạnh, cho đến khi vượt qua chủ mạch Ninh gia.
Ninh Chuyết là người đứng đầu đội ngũ cải tu, là nhân vật đại biểu cho chi mạch Ninh gia, là thủ lĩnh của chợ đen, đồng thời cũng là người nổi bật nhất trong thuỷ triều thời đại này, không nghi ngờ gì nữa, lợi ích của hắn sẽ là nhiều nhất.
Lại thêm việc, hắn còn có thiên tư thần bí chưa được kiểm trắc ra, tiền đồ tương lai của Ninh Chuyết rực rỡ đến nhường nào, quả thực không thể nào lường trước được.
"Thế cục đã định, trong thời gian ngắn chỉ có thể thuận theo chiều gió mà thôi."
"Nhưng tương lai, ai có thể nói trước được điều gì?"
"Hừ, thiên tài thường thường chết yểu..."
Trong lòng tộc trưởng Ninh gia lần đầu tiên sinh ra sát ý đối với Ninh Chuyết.
Trước kia, khi hắn kéo nhi tử của y xuống ngựa, tự lập nên thế lực riêng ở chợ đen, tộc trưởng Ninh gia chưa từng nghĩ tới việc lấy mạng tiểu tử này.
Nhưng lần này thì khác, Ninh Chuyết đã uy hiếp đến địa vị của y.
Các gia lão của chủ mạch có thể nịnh nọt, lôi kéo hắn, là bởi vì những người này chỉ là gia lão.
Còn tộc trưởng Ninh gia đi lôi kéo Ninh Chuyết? Lôi kéo để hắn trở thành gia chủ tương lai sao?
Y cũng không ngu ngốc đến mức đó!
"Để cho ta vào, để cho ta vào."
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng cãi vã.
Tâm trạng của vị tộc trưởng đại nhân này đang không tốt, y nghe vậy liền lập tức nhíu mày, quát khẽ:
"Kẻ nào dám ồn ào ở bên ngoài!"
Y vừa dứt lời, cửa lớn điện nghị sự đã bị người ta đẩy mạnh từ bên ngoài.
Một vị lão ẩu xông thẳng vào.
Hai mắt bà ta tràn ngập tơ máu, toàn thân tỏa ra hận ý ngập trời, khuôn mặt vốn hiền từ giờ phút này vì phẫn nộ mà trở nên vô cùng vặn vẹo.
Người này cũng không phải ai khác, chính là nãi nãi của Ninh Tiểu Tuệ.
Bà ta xông vào điện nghị sự, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tộc trưởng Ninh gia, gào lên:
"Tiểu Tuệ, chất nữ của ta đâu?"
Sắc mặt giận dữ của tộc trưởng Ninh gia lập tức tan thành mây khói, y thở dài nói:
"Chuyện đã đến nước này, xin hãy nén bi thương! Ninh gia chúng ta sẽ không bao giờ quên sự hi sinh và cống hiến của Ninh Tiểu Tuệ."
"Đừng có nói với ta về hi sinh hay cống hiến gì đó!"
Nãi nãi của Ninh Tiểu Tuệ giơ tay lên, hét lớn:
"Ta muốn Tiểu Tuệ, ta muốn tôn nữ của ta."
"Ta không tin, ta không tin tôn nữ của mình đã chết."
"Nhất định là giả, tất cả chuyện này đều là giả!"
"Tôn nữ của ta đang ở trong Dung Nham Tiên cung, nó nhất định vẫn bình an vô sự."
"Nhiều tu sĩ Kim Đan như vậy, sao có thể không bảo vệ nổi một tên hậu bối Luyện Khí kỳ chứ."
"Không thể nào, tuyệt đối là không thể nào."
"Tôn nữ của ta là Ninh Tiểu Tuệ, chắc chắn giờ phút này đã được Chu đại nhân coi trọng rồi, ha ha ha..."
Mọi người lâm vào trầm mặc.
Nãi nãi của Ninh Tiểu Tuệ đau buồn đến tột cùng, lúc này tóc tai bà ta bù xù, hành động cử chỉ có chút điên cuồng, rõ ràng là không thể chịu đựng được đả kích nặng nề như vậy.
Từ khi Ninh Tiểu Tuệ chào đời, bà ta đã vô cùng yêu thương nàng.
Bà ta đã nuôi nấng Ninh Tiểu Tuệ từ nhỏ đến lớn, sau khi biết nàng có được thiên tư Băng Chi Ngọc Thủ, bà ta lại càng dốc hết sức lực bồi dưỡng.
Cái chết của tôn nữ nhà mình đồng nghĩa với việc trụ cột nhân sinh của nãi nãi Ninh Tiểu Tuệ đã sụp đổ.
Tộc trưởng Ninh gia thở dài một tiếng, đứng dậy đi tới trước mặt bà ta, kiên nhẫn khuyên nhủ.
Nãi nãi của Ninh Tiểu Tuệ càng được an ủi, lại càng trở nên điên cuồng, miệng không ngừng gào thét:
"Ta không nghe, ta không nghe, tất cả đều là giả, đều là giả!"
Bà ta vừa gào thét vừa xoay người chạy ra khỏi điện nghị sự.
Tộc trưởng Ninh gia nhìn theo bóng lưng của vị lão nhân này, lại thở dài một tiếng, gọi thuộc hạ đến dặn dò phải tăng cường trông nom và quan tâm đến đối phương.
Sau khi nhận thức rõ ràng tình thế, hành động của chủ mạch Ninh gia đã nhanh gọn, dứt khoát hơn trước rất nhiều.
Bọn họ điều động một lượng lớn tu sĩ Luyện Khí kỳ của chủ mạch, ép buộc những người này chuyển sang tu luyện Ngũ Hành Khí Luật Quyết.
Làm như vậy, có phải đã quá muộn rồi hay không?
Mọi người đều có lo ngại như vậy, nhưng không một ai dám nói ra miệng - đây là chuyện nhất định phải làm!
Đồng thời trong tất cả các tu sĩ của chủ mạch Ninh gia, hễ người nào có đủ tạo nghệ về cơ quan thuật, có thể tiến vào Tiên cung đều được phái tới, dốc hết sức lực tranh đoạt chức vụ.
Sau khi hạ xuống những mệnh lệnh này, tộc trưởng Ninh gia một thân một mình đi tới tư lao trong tộc địa.
"Hiểu Nhân."
Y lại gặp được Ninh Hiểu Nhân.
Ninh Hiểu Nhân vô cùng mừng rỡ, chạy đến trước song sắt tư lao:
"Phụ thân, sao ngài lại tới đây? Có phải đã có chuyển cơ gì rồi không? Có phải tên nhóc Ninh Chuyết kia đã bị ngã ngựa? Ninh Tiểu Tuệ có áp chế được hắn hay không?"
Ninh Hiểu Nhân hận Ninh Chuyết thấu xương, những ngày tháng nhàm chán, vô vị trong tù suýt chút nữa đã khiến gã phát điên.
Mỗi một phần đau khổ mà gã phải chịu đựng, đều khiến cho lòng hận thù của gã đối với Ninh Chuyết lại càng thêm sâu đậm!
Tộc trưởng Ninh gia thở dài một tiếng:
"Ninh Tiểu Tuệ đã chết rồi, còn Ninh Chuyết... đừng nhắc đến nó nữa."
"Kịch biến thật sự đã ập đến!"
"Ta suy nghĩ kỹ càng rồi, cảm thấy không thể để ngươi tiếp tục lãng phí thời gian vô ích ở chỗ này. Nếu ngươi có được một chức vụ trong Tiên cung, thì sẽ cực kỳ có lợi đối với tương lai của ngươi."
Ninh Hiểu Nhân:
"Chức vụ trong Tiên cung là gì?"
Tộc trưởng Ninh gia nói:
"Chờ sau khi ngươi ra khỏi đây sẽ biết. Lần này ta đến đây là muốn thông báo cho ngươi, kế hoạch đã được đẩy lên sớm hơn rất nhiều."
"Tiếp theo ngươi hãy cống hiến phù lục lên để đổi lấy tự do cho mình."
"Sau khi ra ngoài, ngươi phải dốc hết sức lực, phấn đấu cho tương lai của mình trong Dung Nham Tiên cung!"
"Ngươi có đủ tạo nghệ về cơ quan thuật, có thể tự thân tiến vào Tiên cung. Hiện tại chỉ có thể dựa vào chính bản thân ngươi nỗ lực liều mạng lần này."
"Sau này chủ mạch gia tộc chúng ta sẽ dốc toàn lực lấy lòng, lôi kéo Ninh Chuyết, ngươi đừng trông chờ dựa giẫm vào ta để tranh thủ được chút ủng hộ nào."
"Nếu ngươi có thể nhận được sự thông cảm của Ninh Chuyết thì càng tốt. Hoặc là nịnh bợ được tiểu tử kia thì không còn gì tốt bằng!"
Ninh Hiểu Nhân kinh ngạc đến mức nghẹn họng nhìn trân trối, có chút không thể tin được nói:
"Cái, cái gì? Muốn nhi tử đi nịnh bợ Ninh Chuyết? Ngài, ngài thật sự là phụ thân của ta sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận