Tiên Công Khai Vật

Chương 571: Cho Viên mẫu uống thuốc (2)

Cả tộc Ninh gia đã ở lại Vạn Dược cốc một đoạn thời gian để nghỉ ngơi, chỉnh đốn.
Chuyện này nếu đặt ở trong những môn phái khác thì gần như là không thể. Nhưng Vạn Dược Môn lại làm được.
Từ đó có thể thấy, Vạn Dược Môn đã từng giúp đỡ Ninh gia rất nhiều.
Vì vậy đối với ý tưởng hợp tác giữa Ninh gia và Vạn Dược Môn mà Ninh Chuyết nhắc đến trong thư, Ninh Tựu Phạm cũng có xu hướng đồng ý.
Lão ta có rất nhiều hảo cảm với Vạn Dược Môn.
Cùng lúc lão ta và Ma Viên lặng lẽ rời đi, một tu sĩ bước chân tập tễnh, loạng choạng đi vào Hỏa Thị Tiên thành.
Gã tên là Lưu Chân, chính là Lục sư huynh của Lâm San San. Lần này gã được môn chủ Vạn Dược Môn - Lâm Bất Phàm phái đến, điều tra tin tức có liên quan đến Ninh Chuyết. Mặt trời lên cao, Lưu Chân lung la lung lay, trạng thái rất kém. Tầm mắt của gã hoàn toàn mờ mịt, đầu váng mắt hoa, chân tay vô lực, chỉ có thể vịn tường mà đi. Gã không nhìn rõ đường, tay đột nhiên vịn vào khoảng không, té ngã xuống đất, ngất xỉu ngay tại chỗ.
"Ai nha, có người ngã ở cửa viện nhà chúng ta."
Người hầu canh cổng thấy vậy liền kinh hô một tiếng. "Sẽ không phải là tên ăn mày nào đó đến đây ăn vạ đấy chứ?"
"Nói bậy bạ gì đó. Nơi này của chúng ta chính là sản nghiệp của phủ Thành chủ!"
"Nhanh lên, phụ một tay đỡ hắn dậy, tên tu sĩ này sắp tắt thở rồi. Mau gọi Tôn đại sư đến xem!"
Một lúc sau đó. Lưu Chân hôn mê bất tỉnh dần dần tỉnh lại. Tầm mắt gã từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng, nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh, bên cạnh có một tu sĩ đang thúc đẩy mùi thuốc của đan dược, để mùi thuốc bay vào trong mũi gã.
"Vị y sư này, ân cứu mạng..."
Lưu Chân gian nan mở miệng, nhưng lại bị đối phương cắt ngang. "Ta biết rồi, ngươi họ Lưu tên Chân, đến từ Vạn Dược Môn."
Tu sĩ đang chữa trị cho gã nói, "Ngươi hôn mê trước cửa viện của ta, là được người hầu khiêng vào. Ta tìm thấy lệnh bài trên người ngươi, còn có một số tài vật khác."
"Vì vậy cho nên mới biết được thân phận của ngươi. "Mong ngươi đừng trách. Ta chính là luyện đan sư, chữa bệnh cũng chỉ là phụ, ta phải thu thập càng nhiều thông tin càng tốt thì mới có thể bốc bệnh hốt thuốc chính xác được."
Lưu Chân cười nói:
"Đại sư đừng để ý, tại hạ xuất thân từ Vạn Dược Môn, đương nhiên hiểu những... đạo lý này."
Trên mặt gã hoàn toàn trắng bệch, không có chút huyết sắc nào, cả người gầy như là một bộ xương khô, khí tức sinh mệnh rất là yếu ớt. Luyện đan sư chữa trị cho gã tự giới thiệu:
"Ta họ Tôn tên Liệt, tạm thời ở tại Tử Dương biệt viện, ngươi ngã trước cửa nhà ta cũng coi như là có duyên."
"Ta thấy khí huyết của ngươi suy yếu đến cực điểm, đầu choáng tai ù, tinh thần mệt mỏi, ngũ tâm phiền nóng, đổ mồ hôi trộm, nhưng lại sợ lạnh tay chân."
"Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, tinh thần sa sút, ăn không ngon, lưỡi nhạt rêu trắng, mạch trầm vô lực."
"Đây rõ ràng là dấu hiệu thận hư!"
"Hơn nữa quầng mắt ngươi có màu tím đen, móng tay, răng có vân đen, trên người lạnh lẽo, còn sót lại quỷ khí."
"Chắc ngươi đã gặp phải nữ quỷ hút tinh huyết, dương khí rồi đúng không?"
Lưu Chân khẽ gật đầu:
"Tôn đại sư quả nhiên mắt sáng như đuốc, đúng là như vậy. Nữ quỷ kia dụ dỗ ta hoan lạc, liên tục bảy ngày bảy đêm, hút tinh khí của ta đến mức suýt chết, ta thề không đội trời chung với nàng."
"Trong thời khắc tồn vong, may mà tại hạ có phù lục hộ thân gia sư ban cho, giúp ta độn không dịch chuyển, mới thoát khỏi ma trảo của nữ quỷ đó."
Nói đến đây, Lưu Chân lộ vẻ vô cùng sợ hãi. Nếu không phải bị nữ quỷ kia trì hoãn giữa đường, gã đã đến Hỏa Thị Tiên thành từ lâu rồi. Tôn Liệt khẽ gật đầu:
"Xem ra ta chẩn đoán không sai, ngươi hãy tĩnh dưỡng cho tốt, phục dụng Bát Vị Địa Hoàng Hoàn của ta sẽ nhanh chóng hồi phục trạng thái một chút."
"Chỉ là tinh khí của ngươi bị hao tổn nghiêm trọng, phải dùng đan dược thượng hạng, hoặc điều dưỡng lâu dài mới có thể bù đắp được."
Lưu Chân:
"Tại hạ biết. Chờ ta hoàn thành nhiệm vụ sư môn, quay về Vạn Dược cốc cầu xin sư phụ ra tay, nhất định có thể giải quyết được khốn cảnh này."
"Tôn đại sư, ân cứu mạng lần này, ta nhất định sẽ báo đáp!"
Tôn Liệt khẽ gật đầu:
"Ta đã nghe danh Vạn Dược cốc từ lâu, vừa hay muốn rời khỏi Hỏa Thị Tiên thành, tiếp tục du lịch. Điểm đến tiếp theo chính là Vạn Dược cốc."
Kỳ thực Tôn Liệt vẫn chưa muốn đi cho lắm. Nhưng gần đây y nghe được một tin bí mật, nói rằng phủ Thành chủ và La Thương đang âm thầm hợp tác, đã được một thời gian rồi. Điều này khiến Tôn Liệt cảm thấy bất an. Trước đó, chuyện của Hàn Minh khiến y có mâu thuẫn với Phệ Hồn Tông. Tôn Liệt không dám đánh cược thái độ của La Thương đối với mình. Phủ Thành chủ ở Hỏa Thị Tiên thành này có vẻ cũng không đáng tin cậy, cho nên ý định rời đi của Tôn Liệt lại càng thêm mãnh liệt. Mấy ngày nay, y đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời thành, kết quả Lưu Chân lại chủ động "đến cửa". Nghe thấy ý định của Tôn Liệt, Lưu Chân lúc này vô cùng mừng rỡ:
"Vậy thì tốt quá, không bằng đại sư đi cùng ta."
"Được."
Tôn Liệt khẽ gật đầu, đưa cho Lưu Chân một ít đan dược, dạy cho gã cách uống. Lưu Chân đến từ Vạn Dược Môn, bản thân cũng biết chữa bệnh và luyện đan, gã hỏi Tôn Liệt rất nhiều vấn đề, ghi nhớ thật kỹ từng điều một. Cứ như vậy, gã tạm thời ở lại trong Tử Dương biệt viện. Ba ngày sau, Lưu Chân đã hồi phục đến mức có thể tự đi lại, không cần vịn vào tường nữa. Gã soi gương, thấy mình trong gương tóc bạc đầy đầu, mặt mũi già nua, không còn mái tóc đen và sức sống như trước kia nữa, khiến gã càng thêm căm hận nữ quỷ nọ. Lưu Chân bắt đầu hành động, đi hoàn thành nhiệm vụ sư môn giao phó cho mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận