Tiên Công Khai Vật

Chương 331: Không hổ là Phí Tư ! (2)

"Thế cho nên tiếp theo chúng ta sẽ chia thành hai người một nhóm, thay phiên nhau trông coi Ninh Chuyết."
"Mọi sự sắp xếp thay phiên đều sẽ do ta quyết định."
Lời nói của gã khiến cho một số lão tổ Kim Đan lâm vào trầm tư.
Mặc dù Chu Huyền Tích và tu sĩ Kim Đan của ba nhà đều đã ký kết khế ước, nhưng sự ràng buộc này không phải là tuyệt đối.
Cũng giống như kỹ thuật làm khóa và mở khóa trộm cắp, hai bên luôn thay phiên nhau phát triển.
Khế ước và thủ đoạn phản bội cũng là như thế.
Chu Huyền Tích không trực tiếp nói ra mối lo ngại về nội gián, gã chia sáu vị tu sĩ Kim Đan, bao gồm cả bản thân mình ra thành ba đội.
Mỗi đội có hai người.
Đảm bảo hai vị tu sĩ Kim Đan của Chu gia và Trịnh gia sẽ không ở cùng một đội.
Dùng chuyện này để đề phòng nguy cơ nội gián.
Trong tiểu viện của Ninh Chuyết.
"Cái gì?!"
"Thực sự có tin đồn như vậy sao?!"
Ninh Chuyết kinh hãi kêu lên, hắn hiện tại không còn ngồi yên được nữa, lập tức đứng bật dậy.
Sắc mặt hắn trắng bệch, mặc dù cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn không giấu nổi vẻ hoảng sợ.
Hai tên tu sĩ Trúc Cơ của Ninh gia đến bẩm báo liếc nhìn nhau, đều cảm thấy từ phản ứng của Ninh Chuyết, tin đồn này có lẽ là sự thật.
Ánh mắt Ninh Chuyết hiển hiện rõ vẻ lo lắng bất an, tay bám chặt lấy bàn, sững sờ hồi lâu mới hoàn hồn, phất tay đuổi hai tên tu sĩ Trúc Cơ của Ninh gia đi:
"Các ngươi chú ý theo dõi tin tức, nếu có gì thay đổi lập tức báo cho ta."
Hai tên tu sĩ Trúc Cơ của Ninh gia lui ra, Ninh Chuyết không nhịn được đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Trên trán hắn lúc này đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Hắn nuốt khan một ngụm nước bọt, vẫn cảm thấy cổ họng mình khô khốc, liền cầm lấy ấm trà trên bàn, ngửa cổ uống ừng ực ừng ực.
Sau đó hắn lại ngồi xuống, kéo ngăn kéo ra, lấy một khối ngọc giản ở bên trong, bắt đầu dùng thần niệm viết lên đó.
Đây lại là một bức thư cầu cứu, đích đến lại là Ninh Tựu Phàm.
Sau khi viết xong, Ninh Chuyết suy nghĩ một chút, lại lấy ra một khối ngọc giản khác.
Vẫn là một bức thư cầu cứu, lần này là viết cho Chu Huyền Tích.
Hai bức thư cầu cứu được gửi đi, rất nhanh đã đến tay Ninh Tựu Phàm và Chu Huyền Tích.
Nội dung bức thư đại khái giống nhau, đều đang kể lể mình vô tội, oan ức, cùng với vẻ hoảng sợ, bất an của Ninh Chuyết.
Ý chính đại khái như sau:
"Vãn bối thật sự không lấy được chân kinh Ma môn nào cả."
"Vãn bối bị oan uổng, thật sự là vô tội."
"Vãn bối thật sự quá xui xẻo, thế mà lại gặp phải chuyện như thế này. Chắc chắn là có người muốn hãm hại vãn bối, muốn cướp đoạt chân kinh Ma môn."
"Bọn họ nhất định sẽ phải thất vọng, cho dù bọn họ có giết vãn bối đi chăng nữa, cũng sẽ không lấy được chân kinh!"
"Nhưng mà vãn bối không muốn chết, vãn bối còn trẻ, vãn bối mới chỉ có mười sáu tuổi thôi."
"Cho nên, kính xin Ninh Tựu Phàm, Chu Huyền Tích đại nhân hãy cứu cái mạng nhỏ của vãn bối. Chỉ cần ra mặt đính chính một chút là có thể giải quyết nguy cơ cho vãn bối rồi!"
Chu Huyền Tích xem xong, mặt không chút thay đổi cất ngọc giản vào trong túi.
Ninh Tựu Phàm lại không thể ngồi yên, lão ta vụng trộm tìm đến Chu Huyền Tích, trước tiên nói đông nói tây một hồi, sau đó mới đi vào vấn đề chính:
"Chu đại nhân, ngài nói xem Mông Vị hắn hiểu biết được nhiều ít về hành động của chúng ta ở Vương đình Ma Viên?"
Chu Huyền Tích nói:
"Mông Vị là tu sĩ Nguyên Anh, trên phương diện tu vi, chiến lực đều vượt xa chúng ta."
"Trước khi hành động, ta đã cố ý chào hỏi hắn trước, chính là muốn để hắn trở thành một đường lui cho chúng ta."
"Với thủ đoạn của hắn, chắc chắn vẫn luôn chú ý đến hành động của chúng ta ở bên trong Hỏa Thị sơn."
"Chỉ là..."
"Chú ý đến mức độ nào, ta thực sự cũng không rõ lắm."
Chu Huyền Tích nói ra một tràng dài vô nghĩa.
Gã cũng có nỗi khổ tâm riêng.
Cũng không thể nói thẳng với Ninh Tựu Phàm rằng: Mông Vị rõ như lòng bàn tay đối với chuyện xảy ra trên người ngươi chứ?
Nói như vậy chẳng phải càng tăng thêm áp lực tâm lý cho đối phương hay sao.
Ninh Tựu Phàm bất đắc dĩ thở dài một tiếng rồi cáo từ rời đi.
Chu Huyền Tích không khỏi lộ ra vẻ mặt trầm ngâm.
Giao phong trong chính đạo đương nhiên khác với Ma đạo, quả nhiên là có phong cách riêng.
"Xoay quanh lời đồn đại đang lan truyền, ta đã giao phong với phủ Thành chủ một vòng."
"Phí Tư quả nhiên vô cùng lợi hại."
"Hai làn sóng tin đồn đã khiến trận tuyến của chúng ta lung lay."
Lúc này lại có một tu sĩ đi thẳng đến cửa sân trạch viện của Ninh Chuyết.
Hành động của gã lập tức thu hút sự chú ý của đám hộ vệ.
"Dừng lại."
"Người đến là ai?"
Tu sĩ Trúc Cơ hộ vệ của Ninh gia lập tức lên tiếng ngăn cản.
Ánh mắt của Chu Huyền Tích và Ninh Tựu Phàm cũng âm thầm khóa chặt trên thân người này.
Người đến lập tức chắp tay, thái độ khách khí:
"Tại hạ Tô Mặc, xin mạo muội làm phiền hai vị tiền bối Trúc Cơ."
"Tại hạ chỉ là một tu sĩ Luyện Khí tầng dưới chót, dựa vào chút tài mọn chế phù kiếm sống mà thôi."
"Gần đây mới đến Hỏa Thị Tiên thành, nghe nói Ninh gia là đại sư chế phù. Mà Ninh Chuyết công tử là nhân vật kiệt xuất, là một thiếu niên thiên tài trong số những tu sĩ Luyện Khí kỳ của Ninh gia."
"Cho nên tại hạ muốn đến bái phỏng, muốn luận bàn một chút về tạo nghệ chế phù với quý công tử."
Hai tên tu sĩ Trúc Cơ đưa mắt liếc nhìn nhau, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét.
"Hừ, không tới sớm không tới trễ, hết lần này tới lần khác lại đến vào lúc này, ngươi cũng thật là biết chọn thời điểm."
"Nói thẳng ra không được hay sao? Ngươi không phải là vì tin đồn về chân kinh Ma đạo cho nên mới chạy đến đây chứ?"
Tô Mặc khẽ mỉm cười:
"Hai vị, hiện tại chính là đêm khuya, vãn bối đến đúng vào lúc ‘muộn’ đấy chứ."
"Vãn bối không rõ tin đồn gì."
"Vãn bối chỉ biết, lần này đến đây là muốn khiêu chiến Ninh Chuyết. Nếu như quý công tử Ninh gia không dám ứng chiến, chẳng phải là làm mất danh tiếng đại sư chế phù của gia tộc này hay sao?"
Hai tên tu sĩ Trúc Cơ kia lại càng thêm chán ghét.
Nhưng vấn đề này cũng không thể tùy tiện đuổi đi, cần phải xử lý một cách ổn thỏa.
"Được rồi, được rồi. Ngươi cứ chờ ở đây, để ta vào bẩm báo!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận