Tiên Công Khai Vật

Chương 210: Liên tục bãi nhiệm chấp sự (1)

Chiến Đường Ninh gia.
Ninh Hướng Tiền, một thành viên chi mạch vô cùng phẫn nộ:
“Hai vị gia lão, ta không phục!”
“Vô duyên vô cớ bãi miễn chức chấp sự Chiến Đường của ta, thế này đã trái với tộc quy!”
Hai vị gia lão kia mỉm cười, một người trong đó lên tiếng:
“Ninh Hướng Tiền, ngươi cần an tâm chớ vội. Gia tộc sao có thể tùy ý tước đoạt chức vụ chấp sự của ngươi chứ?”
“Dựa theo quy củ của gia tộc, chấp sự Chiến Đường phải lấy chiến lực làm trọng. Để đảm bảo năng lực của các chấp sự luôn luôn đứng đầu, chức vụ này sẽ luôn có giới hạn, áp dụng chính sách đào thải. Người nào muốn đảm nhiệm chức vụ này đều phải khiêu chiến người cũ, dùng chiến lực của bản thân để đoạt lấy vị trí chấp sự.”
Ninh Hướng Tiền khẽ gật đầu:
“Ta đương nhiên biết điều này. Nhưng có người nào khiêu chiến ta đâu? “ “Ta còn chưa kịp giao thủ lần nào đã bị tước đi chức vị chấp sự. Xem ra là chủ mạch vẫn còn ghi hận chuyện ta ủng hộ Ninh Chuyết ngày hôm qua.”
Vị gia lão kia cười nhạt:
“Ninh Hướng Tiền, ngươi đã hiểu lầm chúng ta rồi. Chúng ta làm vậy thật ra là vì muốn tốt cho ngươi, sợ ngươi chiến bại bị thương, ảnh hưởng đến việc tu luyện của bản thân.”
Ninh Hướng Tiền cười ha ha:
“Còn chưa đánh trận nào, các vị đã cho rằng ta thua chắc, thật sự là vô cùng nực cười! Rốt cuộc là ai muốn cướp chức chấp sự của ta?”
“Nói ra đây, ta muốn tự mình đấu một trận!”
“Nếu không ta tuyệt đối không nhường bước, nhất định phải làm lớn chuyện này, náo đến tận từ đường tông tộc!”
Nghe đến bốn chữ “từ đường tông tộc”, sắc mặt hai vị gia lão kia lập tức trầm xuống. Một vị gia lão còn lại hừ lạnh:
“Chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy mà cũng muốn nháo lên tận từ đường? Thân là hậu nhân Ninh gia, lại không để cho tổ tiên thanh tĩnh, quả thực bất hiếu!”
“Ninh Hướng Tiền, ngươi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử! Được, ta sẽ cho ngươi biết đối thủ của ngươi là ai!”
Nói xong câu này, tên gia lão kia ra hiệu cho thuộc hạ ở bên cạnh. Tên thuộc hạ kia nghe lệnh vội vàng lui ra, một lát sau đã dẫn theo một người quay trở lại. Người này dáng người đơn bạc thanh mảnh, dung mạo tuấn tú, mái tóc bạc trắng như tuyết, đôi lông mày trắng nõn, toát lên vẻ nho nhã, thanh tao. Vừa nhìn thấy người này, sắc mặt Ninh Hướng Tiền lập tức đại biến, thất thanh la lên:
“Ninh Khinh Tiễu?”
Lông mày Ninh Khinh Tiễu nhướng lên, nở nụ cười lạnh:
“Ngươi nên cảm tạ hai vị gia lão cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi. Ngoan ngoãn từ chức đi, đỡ tốn thời gian của tất cả mọi người.”
Ninh Hướng Tiền siết chặt song quyền, trong mắt dấy lên lửa giận hừng hực. Ninh Khinh Tiễu có được tu vi Trúc Cơ, sở hữu thiên tư hiếm có Sương Hàn Vô Thanh. Nếu Ninh Tiểu Tuệ là át chủ bài trong hàng ngũ tu sĩ Luyện Khí của Ninh gia, vậy Ninh Khinh Tiễu chính là thiên tài kiệt xuất nhất trong số các tu sĩ Trúc Cơ kỳ của gia tộc này. Ninh Hướng Tiền nghiến răng nghiến lợi:
“Tốt, tốt lắm! Chủ mạch phái hẳn một thiên tài đến ép ta từ chức, đúng thật là hao tâm tổn trí!”
Ninh Khinh Tiễu cười lạnh:
“Ngây thơ! Hôm qua ngươi đã dám công khai ủng hộ Ninh Chuyết, làm ầm ĩ đến mức ấy thì phải lường trước được hậu quả chứ? Giờ hối hận cũng đã muộn rồi!”
“Muốn trách thì trách bản thân ngu xuẩn! Mau cút cho ta!”
Ninh Hướng Tiền ngửa mặt cười ha hả, cơn giận ngút trời khiến gã đưa ra quyết sách không theo lý trí:
“Cút? Ngươi bảo ta cút sao? Nằm mơ đi! Tới tới tới, quyết đấu với ta một trận! “Ta ngược lại muốn xem xem, loại thiên tài thành danh đã lâu như ngươi có tư cách gì lớn lối đến như thế!”
Chiến đấu vừa mới bắt đầu đã không còn chút kịch tính nào. Ninh Khinh Tiễu chiếm ưu thế tuyệt đối, hoàn toàn áp đảo Ninh Hướng Tiền. “Đừng đánh chết người.”
Hai vị gia lão ở bên quan chiến từ đầu đến cuối, thấy Ninh Hướng Tiền bị đánh đến máu me khắp người, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở. “Thôi, chán chết đi được.”
Ninh Khinh Tiễu kịp thời thu tay lại, vung chân đá Ninh Hướng Tiền ngã nhào xuống đất. Y cất bước đến gần, dùng chân giẫm lên đầu Ninh Hướng Tiền, cười khẩy:
“Hiện tại cảm giác như thế nào?”
“Đây chính là muốn tốt cho ngươi đấy, đáng tiếc ngươi không biết tốt xấu, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
“Phi!”
Ninh Hướng Tiền cố gắng giãy giụa nhưng vô ích, chỉ có thể phẫn nộ phun ra một ngụm máu tươi. Ánh mắt Ninh Khinh Tiễu lóe lên một vệt hàn quang, y gia tăng lực đạo dưới chân, trực tiếp dẫm cho Ninh Hướng Tiền hôn mê bất tỉnh. “Người đâu, lôi tên rác rưởi chi mạch này ra ngoài cho ta!”
… Cùng lúc đó tại Phù Đường. Vị gia lão kia ném một lá phù lục xuống đất, lạnh lùng nói với Ninh Hướng Quốc:
“Đây là trách nhiệm của ngươi. Tốt nhất là ngươi nên cho ta một lời giải thích hợp lý, nếu không…”
Ninh Hướng Quốc mỉm cười:
“Giải thích? Ta không cần giải thích.”
Gã lấy từ trong ngực ra một tờ giấy, đưa cho vị gia lão nọ:
“Ta không làm chức chấp sự Phù Đường này nữa.”
Vị gia lão kia sửng sốt, sau đó thần sắc trở nên hoà hoãn, thở dài thật sâu:
“Hướng Quốc, ai bảo ngươi là người của chi mạch, hôm qua lại còn dám công khai ủng hộ gia hoả Ninh Chuyết kia cơ chứ?”
“Ai dà, ta cảm thấy tiếc cho ngươi.”
“Ninh Chuyết kia có được một khoản ban thưởng vô cùng phong phú, còn ngươi thì sao? Ngươi đã đánh mất chức chấp sự mà mình phải cố gắng gần mười năm mới có được?”
Ninh Hướng Quốc lắc đầu:
“Nếu như có thể quay lại, cho biết trước kết quả như vậy, ta vẫn sẽ lựa chọn làm như thế.”
“Cáo từ.”
Nói xong gã xoay người rời đi, không chút lưu luyến nào. Nhìn theo bóng lưng Ninh Hướng Quốc, sắc mặt vị gia lão nọ trở nên vô cùng khó coi. … Không chỉ riêng hai người Ninh Hướng Tiền, Ninh Hướng Quốc…rất nhiều chấp sự khác cũng bị chủ mạch tìm đến, lấy đủ loại lý do tiến hành bãi miễn chức vụ. Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp gia tộc. Tộc nhân chi mạch vừa mới phấn chấn tinh thần sau chiến thắng ở từ đường tông tộc ngày hôm qua, hiện tại đã bị dội một gáo nước lạnh, sĩ khí lập tức giảm sút nghiêm trọng. Người người hoang mang, bàn tán xôn xao. “Đã sớm bảo ngươi đừng đi, hiện tại thì tốt rồi! Chắp tay nhường người chức chấp sự!”
“Chủ mạch thật sự khinh người quá đáng! Toàn bộ những người bị bãi miễn, cách chức đều là tộc nhân chi mạch, rõ ràng bọn họ đang trả thù chuyện hôm qua!”
“Mấu chốt là bọn chúng làm việc có lý có cứ, dựa theo tộc quy, chúng ta không có cách nào phản bác!”
“Đúng như lời Ninh Hậu Quân lão đại nhân thường nói, chi mạch chúng ta thiếu một vị gia lão. Nếu như có một vị gia lão thượng vị, chắc chắn sẽ không để yên cho những chuyện này xảy ra!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận