Tiên Công Khai Vật

Chương 338: Chân kinh xuất thế (1)

Tôn Linh Đồng vốn là bậc thầy về việc lan truyền tin đồn, y vô cùng giàu kinh nghiệm, dự đoán:
"Đến lúc đó phong thanh nhất định là rất mạnh, làn sóng 'tin đồn thứ ba' quả thực là một khâu mấu chốt, vậy chúng ta đến lúc đó phải tranh thủ thời gian, nếu không một khi tin đồn lan truyền, sẽ rất dễ bị đối thủ phát hiện ra hành động của chúng ta và liên thủ dập tắt."
Ninh Chuyết lại khẽ lắc đầu, hắn có cách nhìn khác biệt đối với chuyện này. Hắn nói với Tôn Linh Đồng:
"Đệ lại càng hy vọng, làn sóng 'tin đồn thứ ba' này không phải do chúng ta tung ra."
Tôn Linh Đồng nhất thời cảm thấy hiếu kỳ:
"Tiểu Chuyết, chẳng lẽ còn có thế lực khác có thể bị ngươi lợi dụng sao?"
Ninh Chuyết cười nói:
"Lão đại, đệ quả thực có bí mật của riêng mình, nhưng làm sao có thể giấu giếm được huynh về mặt thế lực chứ?"
Câu nói này khiến cho Tôn Linh Đồng càng thêm kỳ quái, y nhịn không được hỏi:
"Nếu đã như vậy, thế thì còn ai có thể giúp chúng ta tung ra tin đồn đây?"
Ninh Chuyết lắc đầu:
"Đệ cũng không thể nói chắc chắn về điều này được, đệ cũng không nắm chắc mười phần trên phương diện này."
"Nhưng đệ vẫn muốn đến lúc cần lan truyền làn sóng 'tin đồn thứ ba', chúng ta hãy chờ một chút."
"Ngươi chắc chắn chứ?"
Tôn Linh Đồng có chút lo lắng.
Y vô cùng lão luyện và cực kỳ chuyên nghiệp trong chuyện lan truyền tin đồn.
Vị Tôn lão đại này đã dự đoán chính xác tình huống xảy ra trong tương lai:
"Nếu như dựa theo tốc độ bình thường lan truyền làn sóng 'tin đồn thứ ba', đến lúc đó thời gian, không gian đều đã không còn đủ."
"Dưới loại tình huống này, chúng ta còn muốn tiếp tục chờ thêm một chút, xem xét tình hình cụ thể rồi mới lan truyền làn sóng 'tin đồn thứ ba' sao?"
Ninh Chuyết gật đầu:
"Đệ cho rằng mạo hiểm như vậy là đáng giá."
"Hai làn sóng tin đồn mà chúng ta lan truyền trước đó kỳ thật cũng không sao, nhưng ở làn sóng 'tin đồn thứ ba' này, một khi do chính tay chúng ta lan truyền rất có thể sẽ trở thành sơ hở."
"Lão đại, về điểm này, đệ muốn đánh cược một phen!"
Tôn Linh Đồng ngẩng đầu cười to, vỗ vỗ bả vai Ninh Chuyết:
"Được, về quy tắc trò chơi của chính đạo, tiểu Chuyết ngươi còn hiểu rõ hơn ta nhiều."
"Ta sẽ đánh cược với ngươi một phen."
Một tiểu nữ hài có khuôn mặt ửng đỏ như quả táo đột nhiên thò đầu ra, chiếm lấy tầm nhìn của Tôn Linh Đồng, cắt ngang dòng hồi tưởng của y.
"Lão gia gia, ngài nằm ở đây làm gì vậy, có cần ta đỡ ngài dậy không?"
Tiểu nữ hài dùng giọng nói ngây thơ hỏi.
Tôn Linh Đồng vội vàng thở dài, cảm tạ tiểu nữ hài nọ, nói rằng bản thân đang cần giúp đỡ.
Tiểu nữ hài kia dùng hết sức bình sinh đỡ y ngồi dậy.
Tôn Linh Đồng lập tức truyền âm cho nàng:
"Thật không ngờ ngươi lại thoát khỏi Chu Huyền Tích nhanh như vậy!"
Tiểu nữ hài này cũng không phải là người nào khác, chính là Dương Thiền Ngọc cải trang thành.
Dương Thiền Ngọc lúc này khẽ cười, dùng truyền âm đáp lại đối phương:
"Nếu như ở nơi hoang dã, quả thực rất khó đối phó với thiên tư Kim Tinh của Chu Huyền Tích."
"Nhưng địa hình của Hỏa Thị Tiên thành rất phức tạp, căn bản không phải nơi trống trải, hơn nữa còn có ngươi cung cấp khe hở trận pháp, dựa vào địa lợi như vậy, ta sao có thể để Chu Huyền Tích đuổi kịp chứ."
Chu Huyền Tích trở về trong vô vọng.
Đối mặt với Ninh Tựu Phạm cùng bốn vị tu sĩ Kim Đan khác vội vàng chạy tới, gã thẳng thắn nói:
"Ta mất dấu khi đuổi theo nàng ta, nhưng có thể khẳng định chắc chắn đó chính là Dương Thiền Ngọc."
Năm vị tu sĩ Kim Đan còn lại nhất thời rơi vào trầm mặc.
Ninh Tựu Phạm thở dài một tiếng:
"Không đuổi kịp Dương Thiền Ngọc, cạm bẫy của chúng ta ở đây cũng đã bị vạch trần. Tiếp theo chúng ta còn phải tiếp tục canh chừng Ninh Chuyết sao?"
Chu Huyền Tích khẽ gật đầu, trên đường trở về, gã cũng đã suy nghĩ cho bố cục sau này.
Vị Thần bộ đại nhân này nói:
"Hiện tại chúng ta không thể xác định rõ mục đích của Dương Thiền Ngọc là gì, có thể là nàng ta thèm muốn chân kinh Ma môn, cũng có thể là được phủ Thành chủ thuê."
Nói đến đây, trên mặt gã lộ ra vẻ tự trách, cảm thấy vô cùng tiếc nuối:
"Nếu như ta có thể bắt được nàng ta thì tốt biết mấy."
"Hiên tại chúng ta vẫn không có bất kỳ bằng chứng nào."
Ngay cả Chu Huyền Tích tự mình xuất thủ mà cũng để Dương Thiền Ngọc chạy thoát.
Kết quả như vậy khiến năm vị tu sĩ Kim Đan của ba nhà vô cùng thất vọng, có chút lo lắng không thôi.
Chu Huyền Tích nhìn thấy thần sắc của những người này, gã khẽ thở dài một tiếng, tiếp tục giải thích:
"Dương Thiền Ngọc vốn nắm giữ địa lợi, nàng ta men theo khe hở của đại trận Tiên thành, chui vào trong đó nên mới có thể chạy trốn thành công."
Ninh Tựu Phạm nói:
"Chuyện này cũng không thể trách Chu đại nhân được, đổi lại là người nào khác cũng rất khó bắt được nàng ta trong tình huống đó."
Chu Lộng Ảnh hừ lạnh:
"Tình thế hiện nay đã vô cùng rõ ràng, chắc chắn là phủ Thành chủ đã thuê Dương Thiền Ngọc đến dò xét nơi này! Hơn nữa để đảm bảo an toàn cho bản thân và Dương Thiền Ngọc, bọn chúng đã cung cấp một khe hở nào đó của đại trận Tiên thành."
Chu Huyền Tích nghe vậy lắc đầu:
"Hiện tại còn chưa thể khẳng định điều này, bởi vì chúng ta không có bất kỳ bằng chứng nào."
Trịnh Đan Liêm cảm thán:
"Nói thật, phủ Thành chủ không có lí do gì làm chuyện này cả!"
"Theo lý mà nói, đại trận hộ thành trong Tiên thành này sau mỗi khoảng thời gian nhất định đều sẽ phải thay đổi một lần, như vậy mới đảm bảo được an toàn."
"Nhưng mấy đời Thành chủ gần đây nhất đều không quan tâm đến việc này. Ta đoán là do bọn họ cảm thấy quá phiền phức, tốn công vô ích."
Đôi môi của Ninh Tựu Phạm khẽ mấp máy, có một chút suy nghĩ nhưng lại không nói ra.
Lão cũng biết một số nội tình về chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận