Tiên Công Khai Vật

Chương 146: Để ta dạy ngươi (2)

Ánh mắt của Tôn Linh Đồng giống như là có thể thấm nhuần nội tâm:
"Ngươi có thiên tư đúng không?"
Ninh Chuyết lại a một tiếng, trên mặt lộ rõ vẻ bối rối, nhịn không được lùi lại một bước, không ngừng lắc đầu:
"Không, không có. Tuyệt đối không có!”
“Ngươi nói cái gì vậy, ta nghe hoàn toàn không hiểu. Ta không biết, ta không biết chuyện gì cả!”
Hắn luôn mồm thề thốt phủ nhận, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần đỏ lên, thần sắc chột dạ, hoảng sợ tràn ngập trên mặt đã nói rõ hết thảy.
Điều này khiến cho Tôn Linh Đồng không kìm được, y cười một tiếng ha ha, vỗ vỗ bả vai Ninh Chuyết:
"Tiểu lão đệ, ngươi mặc dù có thiên tư, có được thông minh vượt qua tuổi tác. Nhưng ngươi vẫn là quá non!”
“Thực một chút giả một chút.”
“Thế nhưng ngươi đụng phải ta là xem như may mắn rồi! Không có người nào hiểu rõ việc đóng vai một tiểu hài tử hơn ta cả. Để ta dạy cho ngươi ngụy trang thành hài đồng hai tuổi là như thế nào!"
Tôn Linh Đồng nói lời này thật sự cũng không phải là khoe khoang. Y bề ngoài trông chỉ như là hài đồng ba tuổi, thực ra linh hồn sớm đã là thiếu niên mười ba tuổi. Y dấn thân vào Bất Không môn, chuyên môn huấn luyện các loại thủ đoạn trộm cắp, ẩn giấu, lừa gạt. Sư phụ của y đã thu dưỡng y từ nhỏ, tự thân dạy dỗ y trưởng thành, dẫn y đi du lịch khắp nơi, dạy cho y cách quan sát người bên ngoài, làm thế nào để trà trộn trong giang hồ. Nhiều khi Tôn Linh Đồng sẽ dựa theo bề ngoài của mình đóng vai, có thể lợi dụng toàn bộ ưu thế của ngoại hình bản thân để tiến hành lừa gạt. Ninh Chuyết mới hai tuổi tiến bộ thần tốc dưới sự chỉ điểm của y. "Uy, đến cùng thiên tư của ngươi là như thế nào vậy? Loại thông minh như thế này vốn không tầm thường. Mẫu thân ngươi chưa từng nhắc tới với ngươi hay sao?"
Tôn Linh Đồng có chút hiếu kì hỏi thăm. Ninh Chuyết chuyển ánh mắt liếc nhìn sang một bên, sau đó lại nhanh chóng chuyển ngược trở về, nhìn thẳng Tôn Linh Đồng, thần tình trên mặt vô cùng tự nhiên:
"Tiểu Tôn ca ca, mẫu thân của đệ chưa từng nhắc đến chuyện này."
Tôn Linh Đồng hì hì cười một tiếng, giơ ngón tay cái lên:
"Rất tốt, lúc nói dối đã có tiến bộ rất lớn so với trước kia. Nhưng vẫn còn một động tác nhỏ là di chuyển ánh mắt. Nhớ kỹ, phải gạt bỏ đi chuyện này!"
Ninh Chuyết có chút xấu hổ:
"Tiểu Tôn ca ca, ca không trách tiểu đệ giấu giếm không nói sao?"
Tôn Linh Đồng nhún vai, có chút thờ ơ nói:
"Chuyện này có liên quan gì chứ? Mỗi người đều luôn có bí mật của riêng mình, cũng nên cho phép người khác có được bí mật của riêng mình.”
“Ta chỉ là đang nghĩ, có lẽ ngươi nên triển lộ ra thiên tư cho gia tộc của mình xem? Có lẽ sẽ có khả năng cải thiện được điều kiện cuộc sống của ngươi đấy."
Ninh Chuyết liền vội vàng lắc đầu, sắc mặt chăm chú nghiêm túc:
"Mẫu thân đệ trước khi đi đã từng nói muốn ta phải luôn luôn giấu giếm, hạ thấp bản thân mình. Người nói gia tộc không đáng tin, đại bá cũng không đáng tin. Người muốn đệ giấu càng sâu càng tốt, càng có thể tự bảo vệ mình!"
"Ừm ừm, mẫu thân ngươi nhất định là đang nghĩ cho ngươi đấy."
Tôn Linh Đồng chỉ đành qua loa cho xong chuyện. Y đã an cư tĩnh dưỡng ở chỗ Ninh Chuyết hơn nửa tháng, tổn thương đã sớm hoàn hảo như trước, Ninh Chuyết hiện tại cũng đã có thể ngụy trang thành hài đồng hai tuổi bình thường, vậy cho nên ý định rời đi của Tôn Linh Đồng càng ngày càng mạnh mẽ. Nhưng phải an trí Ninh Chuyết như thế nào mới hợp lý? Rõ ràng Vương Lan trước đó nói muốn nhận hắn về nhà chăm sóc, nhưng từ đầu đến cuối đều không hề làm, chỉ cách mỗi một hai ngày lại điều động gia nô trong nhà tới đây thăm nom, đưa chi phí ăn mặc ngày thường cho hắn. Tôn Linh Đồng liên tục mỗi đêm đều tiến đến thăm dò tộc địa Ninh gia. Y mặc dù chỉ có tu vi Luyện Khí trung kỳ, nhưng pháp thuật ưu tú của Bất Không môn lại khiến y có thể thuận lợi chui vào. Y dần dần thăm dò rõ ràng tình trạng của Ninh gia, biết rõ chuyện chủ mạch Ninh gia chèn ép chi mạch trong nhà, cũng dò thăm ra bộ mặt thật của Ninh Hiểu Nhân. Cho đến một ngày, y thám thính được cuộc trao đổi giữa Ninh Trách và Vương Lan. Ninh Trách không ngừng thúc giục Vương Lan, để cho Ninh Chuyết có thể chuyển tới nhà mình. Vương Lan nói:
"Phu quân à, người bên phía từ đường gia tộc cố ý kẹp lấy điểm ấy, yêu cầu chúng ta phải hối lộ cho họ hai trăm khối Linh thạch! Chúng ta cũng vì tình nghĩa máu mủ ruột thịt muốn nuôi dưỡng thêm một đứa bé, lại còn phải hao tổn đi hai trăm khối Linh thạch? Đây là đạo lý gì!?"
Ninh Trách vuốt râu nói:
"Bên phía chế độ gia tộc có đạo lý riêng. Chỉ cần trong quá trình gia lão từ đường gia tộc tiến hành xét duyệt, phán đoán chúng ta thu dưỡng di tử họ hàng gần là không có ý đồ làm loạn. Sau khi chuyện này được thông qua thì mới có thể chính thức thu dưỡng. Trước khi có chế độ này xuất hiện, hoàn toàn chính xác vô cùng hỗn loạn, đã có không ít thảm sự nhân gian phát sinh. Tiểu Chuyết đã sống một mình nhiều ngày như vậy, không phải vấn đề. Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, kẻ làm thân Đại bá như ta đây còn mặt mũi nào ra đường gặp người chứ?"
Vương Lan kêu oan:
"Nhưng hai trăm khối Linh thạch cũng không phải cái số lượng nhỏ a!"
Ninh Trách thở dài một tiếng:
"Ai, như vậy đi, đệ đệ của ta đã từng đã cứu thiếu tộc trưởng một mạng. Ngày mai ta sẽ đi cầu kiến thiếu tộc trưởng, xin hắn ra mặt thử xem."
Tôn Linh Đồng lại đi dò xét từ đường gia tộc, tìm tới gia lão Ninh gia đã gây khó dễ cho chuyện hộ tịch của Ninh Chuyết. Một đêm, y nghe được gia lão mật đàm cùng khách tới. Khách nhân tới thăm hỏi nói:
"Khế đất chỗ tiểu viện nhà Ninh Trung đến nay vẫn chưa được Ninh Trách tìm tới. Tại hạ xuất bốn trăm khối Linh thạch, đây là một trăm tám mươi khối tiền đặt cọc, mong rằng gia lão đại nhân dàn xếp một chút."
Gia lão Ninh gia cười nói:
"Không dám. Ninh Trách kia thật sự không hiểu quy củ, ngay cả hai trăm khối Linh thạch cũng không chịu giao, nên cho hắn ăn một chút thua thiệt. Chỉ là không nên làm quá ầm ĩ. Dù sao Ninh Trung kia vì cứu thiếu tộc trưởng đại nhân mà bỏ đi sinh mệnh của mình."
Khách nhân nói:
"Xin gia lão yên tâm, phu thê Ninh Trung đều không còn trên đời nữa, để lại hài tử chỉ có hai tuổi, chỉ cần lừa gạt một chút liền có thể ký khế ước. Việc này dễ như trở bàn tay!"
Tôn Linh Đồng nghe đến đó không khỏi trợn trắng mắt, trong lòng khịt mũi coi thường đối với Ninh gia. Trở lại chỗ ở của Ninh Chuyết, hài tử hai tuổi kia đang còn ngủ say. Tôn Linh Đồng nhìn một hồi, thầm nghĩ:
"Tiểu gia hỏa này mặc dù thông minh, cũng biết ngụy trang, nhưng chỉ luyện thành một lớp da mỏng. Hắn không có lịch duyệt, không biết nhân gian hiểm ác, lại không có chỗ dựa thực sự để dựa vào, rất dễ dàng bị người xung quanh cắn nuốt sạch sẽ."
Tôn Linh Đồng âm thầm lắc đầu, cảm thấy mình không thể dứt áo đi thẳng một mạch được. "Phải dạy cho hắn nhìn thấu nhân tâm quỷ quyệt a."
... Chỗ ở của Tôn Linh Đồng. Ba người Hàn Minh còn đang cấp tốc tu bổ tiểu viện, thanh trừ đủ loại vết tích do kịch chiến vừa rồi lưu lại. Bên trong phòng chính. Con mắt Thẩm Phán quan bắn ra Thần quang, bao phủ lấy hồn phách Tôn Linh Đồng. Hồn phách Tôn Linh Đồng nhắm chặt hai mắt, thống khổ đến sắc mặt vô cùng dữ tợn, thân thể run rẩy dữ dội, nhưng lại tận lực không hề kêu rên một chút nào. "Là khúc xương cứng!"
Manh Phán quan Thích Bạch thấy cảnh này trong lòng không ngừng tán thưởng. Trong miệng gã lẩm bẩm một phen, thôi động pháp thuật, đến xem thành quả sưu hồn. Trống rỗng! "Hả?"
Thích Bạch vô cùng kinh ngạc, "Không Không Như Dã ấn?"
Gã biết rõ tin tức về thứ này. Một trong pháp bảo giữ nhà của Bất Không môn - Không Không Như Dã Ấn, có thể khắc xuống tâm ấn, thêm một tầng bảo hộ cho thành viên của môn phái. Không Không Như Dã Ấn có thể phòng bị sưu hồn, phòng ngừa đệ tử của tôn môn rơi vào tay cừu địch, sau khi sưu hồn bất đắc dĩ tiết lộ các loại điển tịch cũng như cơ mật của môn phái. "Không Không Như Dã Ấn thường thường chỉ bảo hộ cơ mật của môn phái, lần này ta chỉ muốn vơ vét tình báo có liên quan đến Thùy Thiều Khách, vậy mà cũng bị che giấu hoàn toàn? Gia hỏa Tôn Linh Đồng này không phải là đệ tử ngoại môn sao? Không Không Như Dã Ấn lại thủ hộ chu toàn đến như thế?"
Lúc này Hàn Minh tiến vào trong phòng:
"Thích đại nhân, không biết đã dò xét được tin tức của Thùy Thiều Khách hay chưa?"
Thích Bạch hừ lạnh một tiếng:
"Chuyện này có hơi có chút phiền toái, chả trách trước đó Tôn Linh Đồng không hề sợ hãi, không lo lắng sưu hồn chút nào. Thế nhưng đổi lại là đồng môn bình thường, chắc chắn sẽ thúc thủ vô sách đối với chuyện này. Có điều đụng phải Manh Phán quan ta, coi như là hắn không may! Chờ thêm một ngày nữa, ta chắc chắn sẽ cho ngươi đáp án."
Thích Bạch khoát tay, thần sắc cực kỳ không vui. Hàn Minh thức thời vội vàng cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi phòng, cũng cung kính gài cửa lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận