Tiên Công Khai Vật

Chương 132: Chu Huyền Tích sát ẩn an dân (1)

- Giải thích, sát ẩn an dân nghĩa là điều tra chuyện bí ẩn, trấn an dân chúng. Hết giải thích.
Hơn một tháng trước.
Nam Đậu quốc.
Ở trung lưu dòng sông Ngạc Long.
Huyền Lân thành.
Hai bên đường phố, dòng người chen chúc, ồn ào náo nhiệt. Đám hộ vệ áp giải một cỗ cơ quan xe chở tù, chậm rãi đi qua giữa dòng người.
Bên trong xe chở tù là một vị tu sĩ Kim Đan bị trói chặt bởi xích sắt trùng điệp, tóc tai bù xù, hai mắt nhắm nghiền.
Các thành dân khi nhìn thấy hắn đều tỏ vẻ phẫn nộ, mắng chửi không ngớt, đồng thời còn đua nhau ném tới vô số trứng thối, thức ăn thừa, cơm thiu, thậm chí còn có cả đá cuội.
"Nện chết tên tham quan ô lại này!"
"Nếu không phải hắn một mình nuốt chửng ngân khố cứu tế, gia gia ta đã không chết đói!"
"Lương tâm để cho chó gặm rồi! Là tu sĩ Kim Đan cao quý, một mình tu hành chẳng phải tốt hơn sao, đã làm quan phụ mẫu rồi, còn nhẫn tâm bóc lột mồ hôi nước mắt của dân chúng, so với Ma tu còn đáng ghê tởm hơn! Hắn đáng đời phải chịu kết cục như vậy!"
Gã tù phạm Kim Đan nọ từ đầu đến cuối cúi gằm mặt, hai mắt nhắm nghiền, thần sắc thẫn thờ tựa như người mất hồn. Đứng xa xa nhìn cảnh tượng náo động trên đường phố, Chu Huyền Tích khẽ thở một hơi thật dài, quay sang nói với đám người bên cạnh:
"Xem ra ta cũng nên lên đường rồi."
Vị Thành chủ đương nhiệm của Huyền Lân thành ở bên cạnh vội vàng ôm quyền hành lễ, nói:
"Lần này may nhờ có Chu đại nhân ra tay, mới có thể tóm gọn được con sâu làm rầu nồi canh này, nếu không lão phu còn chưa biết chừng bị hắn qua mặt cho đến bao giờ."
Chu Huyền Tích khẽ cười một tiếng, đưa mắt liếc nhìn vị thành chủ này một cái thật sâu:
"Tô đại nhân, những chuyện còn lại, ngài tự giải quyết cho tốt."
Sau khi nói xong, gã lập tức xoay người lên ngựa, phi thẳng về phía trước. Thành chủ từ đầu đến cuối vẫn ôm quyền tiễn biệt, nhìn theo bóng lưng Chu Huyền Tích khuất dần, nụ cười vẫn thường trực trên môi, nhưng dưới đáy mắt lại lóe lên hàn quang lạnh lẽo. "A, là Chu đại nhân!"
"Chu đại nhân giá lâm!"
"Chu đại nhân, đa tạ ngài, đa tạ ngài đã điều tra rõ chân tướng! Nếu không có ngài, ô ô..."
"Chu đại nhân đừng đi, xin ngài đừng đi! Ở lại đây làm quan cho chúng ta được nhờ!"
Ban đầu cũng chỉ một người dẫn đầu, quỳ sụp xuống ở một bên đường, ngay sau đó là người thứ hai, thứ ba... Đám dân chúng đồng loạt quỳ xuống, vừa khóc lóc, vừa bái tạ, lại vừa khẩn cầu. Cùng là một con đường, Chu Huyền Tích và tên tu sĩ Kim Đan kia đi qua lại nhận được phản ứng với hai thái cực đối lập. Chu đại nhân ngồi trên lưng ngựa, mỉm cười, liên tục phất tay. Dưới sự tiễn đưa của vạn dân, gã đi đến cửa thành, cuối cùng ngoảnh đầu nhìn thoáng qua đám đông đang quỳ rạp xuống cùng với bóng dáng vị thành chủ đang đứng thẳng tắp ở cuối con đường. "Tô gia..."
Chu Huyền Tích lúc này mới thở dài một tiếng, đáy mắt hiện lên vẻ u ám. Gã biết rõ, kẻ chủ mưu thực sự đứng đằng sau chính là vị thành chủ họ Tô kia, nhưng đối phương thủ đoạn tàn nhẫn, kịp thời giết người diệt khẩu, không để cho bất kỳ chứng cứ nào lọt vào trong tay gã. Chu Huyền Tích cũng chỉ có thể bắt được một tên tu sĩ Kim Đan dưới trướng thành chủ, xem như giết gà dọa khỉ. Gã ra roi thúc ngựa tăng thêm tốc độ, rất nhanh đã đuổi kịp đội ngũ áp giải tù phạm phía trước. Đội ngũ di chuyển bên trên con đường nhỏ uốn lượn ở nông thôn thì bất chợt dừng lại, có tu sĩ đi ở đằng trước quát lớn:
"Kẻ nào cả gan dám cản đường đội ngũ áp giải tù phạm của triều đình, không muốn sống nữa sao?!"
Người chặn đường xe chở tù vội vàng quỳ xuống đất xin tha, giọng nói già nua có chút run rẩy:
"Xin các vị đại nhân bớt giận, tiểu nhân cũng không phải kẻ xấu, chỉ là muốn gửi lời cảm tạ tới Chu đại nhân mà thôi."
Chu Huyền Tích lập tức phóng thần thức đảo qua đối phương, lập tức hạ lệnh:
"Yên tâm chớ vội, ta quen biết lão trượng này, cũng không phải địch nhân."
Gã khẽ thúc ngựa tiến lên phía trước, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, không khỏi mỉm cười:
"Lão trượng, chúng ta lại gặp mặt."
Lão trượng xoay người, cúi đầu hành lễ thật sâu, nước mắt giàn giụa:
"Lão hủ hổ thẹn, có mắt như mù, không nhận ra là anh hùng. Hôm trước đại nhân đi ngang qua quán trà, lão hủ còn lớn tiếng nhục mạ đại nhân, hôm nay tự mình đến đây tạ lỗi, mong đại nhân thứ tội, nếu không lão hủ cả đời khó bình an."
Chu Huyền Tích lập tức xuống ngựa, tiến đến đỡ vị lão nhân này dậy:
"Lão trượng, ruộng vườn nhà ngài đã được trả lại chưa?"
Lão nhân lại rơi lệ, nghẹn ngào nói:
"Trả rồi, trả rồi. Không chỉ riêng nhà lão hủ, những ruộng tốt của cả thôn cũng đã được trả lại."
"Vậy thì tốt rồi."
Chu Huyền Tích khẽ gật đầu. Lão nhân lấy ra một túi Linh thạch:
"Chu đại nhân, đây là chút lòng thành của cả thôn chúng ta..."
Chu Huyền Tích vươn tay đẩy ra:
"Ta tuyệt đối không nhận."
"Còn có túi Linh đạo này, cũng là thôn chúng ta..."
Chu Huyền Tích lập tức cười nói:
"Lão trượng, thực sự ta rất chướng mắt những thứ này."
Lão nhân gia lúc này có chút tức giận:
"Đây chẳng qua là chút tâm ý nhỏ bé của thôn chúng ta, chỉ muốn biểu đạt lòng biết ơn vô hạn đối với Chu đại nhân..."
Chu Huyền Tích đưa tay ra hiệu đối phương không nói nữa:
"Lão trượng, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ta đi ngang qua quán trà của ngài chỗ cửa thôn chứ?"
"Thấy ta phong trần mệt mỏi, ngài đã chủ động mời ta nghỉ chân."
"Ta cười nói, trên người không có tiền, cho nên không uống nổi trà. Ngài lại càng nhiệt tình, mời ta một bát nước chè."
Lão nhân gật đầu, đưa tay lau nước mắt:
"Làm sao lão hủ có thể quên được?"
"Uống nước chè xong, đại nhân hỏi han về nhân sinh ở đây, ta liền kể cho đại nhân nghe về việc quan lại Huyền Lân thành nhũng nhiễu, tham ô mục nát."
"Đại nhân vốn chỉ là hỏi han tình hình, ta lại già rồi cho nên hồ đồ, còn tưởng đại nhân bao che cho đám tham quan ô lại kia, tức giận hất đổ cả bát nước chè của đại nhân ngài."
"Ha ha ha."
Chu Huyền Tích ngửa mặt cười to vài tiếng, "Ngài còn nhớ là tốt rồi!"
Gã chắp tay nói:
"Hôm nay may mắn, không biết lão trượng có thể cho ta xin một bát nước chè nữa hay không?"
Lão nhân có chút sững sờ. Nhìn thấy mặt mũi chăm chú và ánh mắt chân thành của Chu Huyền Tích, lão lại rơi lệ đầy mặt, tầm mắt biến thành mơ hồ, vội vàng gật đầu lia lịa:
"Mời, mời! Được mời Chu đại nhân uống trà là phúc lớn ba đời của lão hủ."
Chu Huyền Tích lắc đầu:
"Không cần trà, ta chỉ muốn uống một bát nước chè."
Bạn cần đăng nhập để bình luận