Tiên Công Khai Vật

Chương 207: Hoa nở một tia

Ninh Trách lẳng lặng lắng nghe, ánh mắt không ngừng lấp lóe.
"Thì ra là thế."
Đến tận giây phút này, gã mới hiểu được nguồn cơn của mọi chuyện.
Ninh Trách chậm rãi gật đầu:
"Lan nhi, nàng làm tốt lắm."
Vương Lan nói:
"Thiếp đến bây giờ vẫn còn đang nghĩ mà sợ đấy. Thực sự ngày hôm qua quá nguy hiểm, không nghĩ tới tiểu Chuyết vậy mà có thể làm được!"
"Thiếp... thiếp có chút không biết nên đối mặt với nó như thế nào."
"Dù sao cũng là nó cứu chàng ra ngoài, lại còn đạp tên Ninh Hiểu Nhân đáng chết kia xuống ngựa."
Ninh Trách thở dài một tiếng:
"Đây chính là điều ta muốn nói với nàng."
"Tiểu Chuyết..."
"Trước kia là ta đã nhìn lầm, quá xem thường nó."
"Mặc kệ sau lưng của nó lần này có cao nhân chỉ điểm hay không, nhưng bằng ăn nói cử chỉ của nó bên trên tiệc tối, tuyệt đối không phải là vật trong ao!"
"Về sau chúng ta cần phải theo sát sau lưng nó, tận lực giúp đỡ nó là được."
"Cứ để cho Kỵ nhi đi theo nó đi. Bọn nó dù sao cũng là đường huynh đệ!"
Vương Lan giật mình:
"A? Phu quân à, chàng làm như thế..."
Ninh Trách trừng mắt:
"Nàng không nhìn ra được hay sao? Với danh vọng của Ninh Chuyết hiện tại, trên người lại có thiên tư, tương lai chí ít sẽ là gia lão đấy."
"Không thấy được những lão đại nhân chi mạch như Ninh Hậu Quân, Ninh Hữu Phù đều tự mình hạ trận, đến làm chỗ dựa cho Ninh Chuyết, không ngừng phóng thích thiện ý của bản thân đấy sao?"
"Kỵ nhi có thiên tư ư? Nó chắc chắn không thể sánh bằng tiểu Chuyết trong tương lai. Hiện tại để cho Kỵ nhi đi theo tiểu Chuyết, tiểu Chuyết không ít thì nhiều cũng xem trên phương diện tình cảm trước kia, dìu dắt nó một chút, không biết sẽ tiết kiệm cho nó bao nhiêu gian nan cố gắng đâu."
Vương Lan có chút lo lắng không thôi:
"Phu quân à, chàng còn không rõ quan hệ giữa Kỵ nhi cùng tiểu Chuyết sao? Hai người chúng nó tuy là đường huynh đệ, nhưng từ nhỏ đến lớn đều không hợp nhau, quan hệ của hai người vốn không tốt đẹp chút nào."
Ninh Trách lắc đầu:
"Nàng đúng thật là, cuối cùng cũng chỉ là hạng nữ nhân chỉ biết phụ chồng dạy con."
"Nàng còn không thấy rõ ràng sao."
"Ta hỏi nàng, quan hệ giữa tiểu Chuyết cùng vợ chồng chúng ta như thế nào?"
Vương Lan có chút chần chừ lắc đầu nói:
"Cũng không gắn kết."
Ninh Trách hừ lạnh một tiếng:
"Nói chính xác là rất kém cỏi!"
"Nhưng lần này nó rửa sạch oan khuất cho ta, cứu ta ra khỏi lao tù? Là nó hiếu thuận chúng ta? Niệm ân tình chúng ta nuôi dưỡng nó nên người sao?"
Vương Lan chớp mắt, có chút do dự nói:
"Chúng ta mặc dù thiên vị Kỵ nhi nhiều hơn một chút, nhưng đích thật là tự tay nuôi dưỡng Ninh Chuyết trưởng thành đến ngày hôm nay."
Ninh Trách lắc đầu:
"Nguyên nhân lớn nhất khiến tiểu Chuyết cứu ta ra là vì nó có thể dựa vào ta, kéo Ninh Hiểu Nhân xuống ngựa."
"Một nguyên nhân khác chính là ta là đại bá ruột của nó, là thân nhân quan trọng nhất của nó ở trên đời này."
"Nó muốn tiến bộ, muốn lên cao thì phẩm đức phải không có bất kỳ vết ô nào. Thế cho nên nó chắc chắn sẽ chiếu cố chúng ta bởi vì một tầng liên hệ máu mủ này."
"Từ một bữa tiệc tối lúc nãy, ta đã xác nhận rằng tiểu Chuyết có nhận biết và độ lượng như vậy!"
Vương Lan:
"Nếu đã là như thế, vậy chúng ta chỉ cần quan tâm bản thân, cần gì phải nịnh bợ tiểu Chuyết chứ?"
Ninh Trách lại lắc đầu lần nữa:
"Tiểu Chuyết muốn thiện đãi chúng ta là bởi vì chúng ta có mối quan hệ huyết thống mật thiết không gì sánh được."
"Cũng bởi vì như vậy, đám người chủ mạch trong gia tộc cũng sẽ vì điểm này, nhìn nhận chúng ta thành đồng bọn của Ninh Chuyết."
"Nhất là ngày hôm nay, hai chúng ta trở cờ với Ninh Hiểu Nhân! Điều này mang ý nghĩa sợ rằng cho dù chúng ta không nguyện ý, cũng đã bị xem là người của tiểu Chuyết."
"Chúng ta và tiểu Chuyết đã buộc chặt vào nhau rồi, có vinh cùng vinh, có họa cùng chịu."
Vương Lan mở to đôi mắt của mình:
"Thì ra là như vậy."
Ninh Trách lại nói:
"Nếu chúng ta đã xem như lên cùng một con thuyền với tiểu Chuyết, vậy tại sao không làm dứt khoát một chút, toàn lực ủng hộ nó, xem nó như là chỗ dựa?"
"Nó có thiên tư, lại độ lượng như vậy, phụ thuộc vào nó cũng không phải là chuyện gì xấu."
Vương Lan rơi vào trong trầm mặc. Thiếu niên mà nàng chưa từng để vào mắt kia, cho tới bây giờ lại thành đối tượng mà cả nhà bọn họ phải nịnh bợ, phải phụ thuộc vào. Điều này khiến tâm tình của nàng trong lúc nhất thời khó mà thích ứng được. Sau đó thật lâu nàng mới chậm rãi gật đầu, ngữ khí tiêu điều:
"Phu quân à, chàng nói rất đúng. Ta, chúng ta liền phụ thuộc Tiểu Chuyết đi."
Ninh Trách gật đầu:
"Sáng mai ta sẽ nói rõ quyết định này cùng với Kỵ nhi."
Đôi phu thê này đạt thành thống nhất liền lên giường đi ngủ. Trong mật thất tu luyện của Ninh Trách, Ninh Chuyết còn đang tiến hành tu luyện ngày hôm nay. Bên trong phù vân trùng điệp, toàn thân hắn tràn ngập huyết quang, ngưng tụ thành từng mảnh từng mảnh da thịt bao trùm cả nửa người, nửa người dưới cũng có một số chỗ, cả người phảng phất như choàng lên một tầng giáp nhẹ bằng da màu đỏ. Kính Đài Thông Linh Quyết hiện tại đã tới sáu tầng đỉnh phong. Nhưng Ma Nhiễm Huyết Cân Công, Ngũ Hành Khí Luật Quyết còn có không gian tiến bộ rất lớn. Ninh Chuyết tập trung trọng điểm bên trên Ma Nhiễm Huyết Cân Công. Bởi vì dựa theo phỏng đoán của hắn:
"Lần này ta lôi Ninh Hiểu Nhân xuống ngựa, trong một đoạn thời gian chắc chắn sẽ là nhân vật phong vân, là tiêu điểm cho các tộc nhân nghị luận."
"Chủ mạch sẽ không hoa mắt ù tai tiếp tục gạt bỏ đi ban thưởng cho ta."
"Thành tích của Ninh Tiểu Tuệ kém xa ta, vậy nên khả năng ta cầm xuống Băng Ngọc Tửu là vô cùng lớn!"
Ninh Chuyết dự định lợi dụng Băng Ngọc Tửu để tăng cường pháp lực tu vi, Ma Nhiễm Huyết Cân Công bởi vì không có đường tắt có thể đi, liền thành trọng điểm để hắn tu luyện. Khổ công tinh luyện tinh huyết kết thúc. Ninh Chuyết chậm rãi mở hai mắt, phun ra một ngụm trọc khí. Hắn bắt đầu suy nghĩ thời cuộc. "Hôm nay ta kéo Ninh Hiểu Nhân xuống ngựa, danh dương toàn tộc, để mọi người đều biết."
"Vậy một đoạn thời gian tiếp theo, ta cần chiêu binh mãi mã, cố hết khả năng đoàn kết tộc nhân chi mạch, chính thức khởi thế."
"Phải nhanh hoàn thành một hạng mục này, đồng thời càng sớm càng tốt."
"Chờ qua trận gió đông này, còn muốn khởi thế, độ khó đâu chỉ tăng lên gấp bội!"
"Về phần sổ sách một nhà Ninh Trách, cứ giữ lại đó chờ sau này chậm rãi tính toán."
Những điều Tôn Linh Đồng dạy bảo hắn cho tới bây giờ đều là có ân báo ân, có oán báo oán. Ninh Chuyết từ nhỏ đã lớn lên ở Ninh gia, rõ như lòng bàn tay đối với tình huống của gia tộc này. Chính bởi vì hắn quá hiểu rõ mâu thuẫn giữa chủ mạch, chi mạch, cho nên mới để có thể nhẹ nhõm lợi dụng loại mâu thuẫn này, trợ giúp chính mình khiến cho Ninh Hiểu Nhân rơi đài. Ninh Hiểu Nhân tồn tại đã ảnh hưởng đến quá trình tiến bộ của hắn, vậy nên hắn chỉ có thể gạt phăng cái chướng ngại này. Ninh Chuyết chưa bao giờ có ý nghĩ thoát ly gia tộc, mạo muội hợp tác cùng ngoại nhân. Hắn vô cùng rõ ràng giá trị thân phận tộc nhân Ninh gia của bản thân mình. Loại thân phận này có thể trợ giúp hắn an ổn trưởng thành, học tập tiến bộ. Nếu như không phải người Ninh gia, thái độ của đám người Trịnh Tiễn, Chu Trạch Thâm khi đối đãi Ninh Chuyết sẽ là hoàn toàn khác.
Áp lực từ việc Chu Huyền Tích điều tra vụ án cũng làm cho hắn lựa chọn tiếp tục ẩn núp bên trong gia tộc. Sau khi đạt được hình thức ban đầu của thần thông Nhân Mệnh Huyền Ti, Ninh Chuyết lại càng kiên định không có khả năng tùy ý dứt bỏ thân phận tộc nhân Ninh gia. Chính bởi vì một khi gieo xuống Nhân Mệnh Huyền Ti liền có thể tồn tại trong thời gian dài. Nó rất có ích lợi bên trên phương diện khí số, để Ninh Chuyết minh bạch đoàn kết càng nhiều tộc nhân dựa sát bên người mình sẽ khiến cho bản thân được lợi ích càng lớn!"
Nói đến Nhân Mệnh Huyền Ti... Hôm nay ngẫu nhiên quan sát được có Nhân Mệnh Huyền Ti của không ít đồng môn trở nên càng thêm tráng kiện, kiên cố."
"Ta rõ ràng không tiếp tục thi triển hình thức ban đầu của thần thông đối với bọn họ."
"Chẳng lẽ là bởi vì ta kéo Ninh Hiểu Nhân xuống ngựa, khiến cho danh vọng tăng nhiều, để bọn họ càng có khuynh hướng dựa vào ta làm chủ sao?"
Tâm tư chuyển một cái, Ninh Chuyết lại nghĩ tới một vấn đề mấu chốt khác. "Ngọc giản truyền tin của ta phải chăng đã từ Trần Trà trung chuyển, giao đến trong tay Phí Tư rồi?"
Ninh Chuyết vì đối phó Ninh Hiểu Nhân, đã âm thầm vận dụng mối quan hệ giữa hắn và Phí Tư. Phí Tư trước đó vốn đã rất thưởng thức Ninh Chuyết, mà loại chuyện này lại khiến Ninh gia tự hao tổn, có lợi cho một phương phủ Thành chủ, bởi vậy khả năng Ninh Chuyết mời được nội ứng mà phủ Thành chủ xếp vào bên trong Ninh gia khá cao. Kết quả sau khi thử một lần, quả nhiên lại thành công! Chỉ là phủ Thành chủ đương nhiên sẽ không bởi vậy mà bại lộ hoàn toàn nội ứng cho Ninh Chuyết. Cho nên bên trong tiệc tối hắn mới không ngừng suy đoán, bên trong tộc nhân chi mạch Ninh gia tham dự tiệc tối, rốt cuộc có ai sẽ là nội ứng của phủ Thành chủ. "Chủ mạch, chi mạch Ninh gia... còn có nội ứng của phủ Thành chủ..."
"Căn bản không cần vận dụng Ngã Phật Tâm Ma Ấn, Nhân Mệnh Huyền Ti, ta đã có thể làm được một bước này."
"Dục vọng của mỗi người, mâu thuẫn ở giữa quần thể, các loại quy định để thế lực chính đạo vận hành, không phải đều là đề tuyến sao?"
"Ta chỉ cần hướng theo đà phát triển, liền có thể để chúng nó làm ra động tác mà ta muốn."
"Mỗi một động tác một khi tổ hợp lại với nhau, liền có thể để thời cuộc biến thành dáng vẻ mà ta muốn."
"Đây không phải liền là "theo linh mà động" bên trên một cấp độ khác hay sao?"
Ninh Chuyết nghĩ đến việc mình phải tăng cường quyền chưởng khống đối với Viên Đại Thắng ở Linh Động kỳ trước đó mà không ngừng khai thác cử động thuận theo linh tính. "Sở dĩ lần này ta có thể thành công, chính là dẫn dắt những người này thuận ý nghĩ của bọn họ."
"Nhân Mệnh Huyền Ti..."
Ninh Chuyết nghĩ tới đây, trong đầu xẹt qua một đạo Linh quang. Linh quang chợt hiện, thế nhưng khi Ninh Chuyết vô thức đi tìm kiếm, nó lại biến mất vô tung. "Là ta cảm giác nhầm sao?"
"Hình như ta cảm nhận được, nụ hoa sen hình thức ban đầu thần thông vừa mới run rẩy một chút, tựa như khẽ mở ra một tia?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận