Tiên Công Khai Vật

Chương 61: Đại Thắng, Đại Thắng

Hầu Đầu bang.
Thi thể của hầu tử được gom về một chỗ, bị xếp thành một hàng dài.
Các cao tầng của bang phái tề tụ, nhìn chằm chằm vào số lượng Hầu thi la liệt trên mặt đất, sắc mặt ai nấy đều vô cùng khó coi.
Một vị trưởng lão cúi đầu, sau một phen tiến hành dò xét lại kết pháp quyết, dẫn xuất độc tố ra khỏi người Hầu thi.
Độc tố đen kịt, bay lơ lửng trong không khí như một làn khói đen, khiến cho không khí xung quanh mơ hồ nóng lên.
“Là hỏa độc a!”
“Vậy thì khó mà điều tra rồi.”
Hỏa Thị sơn tràn ngập địa nhiệt, xích diễm cùng hỏa độc vô tận.
Có thể nói hỏa độc vô cùng dồi dào trong thời kỳ Hỏa Thị sơn chưa bị phong tỏa, chỉ cần tiến vào bên trong Xích Diễm Yêu Dung động, tu sĩ có thể dùng lực lượng ngưng tụ hỏa độc.
Nguyên vật liệu dồi dào như vậy, việc tu sĩ chế tạo hỏa độc rất dễ dàng, điều này khiến các cao tầng Hầu Đầu bang khó mà dựa vào manh mối này để điều tra chủ mưu đằng sau.
Sắc mặt Viên Nhị vô cùng âm trầm.
Gã vừa mới động viên tất cả trưởng lão, giải thích về nguy cơ cực lớn mà bang phái đang phải đối mặt. Đúng lúc cần dùng khỉ để thể hiện giá trị bản thân thì Hầu sủng dưới trướng lại chết mất một phần ba!
Các trưởng lão đồng loạt nhìn về phía Viên Nhị.
Trong mắt bọn họ vừa có lo lắng, lại vừa mang theo chờ mong cùng dò xét.
So với cha gã là Viên Nhất, Viên Nhị lên nắm quyền chưa được bao lâu, chưa lập được công tích gì đáng nói, không thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục.
Giờ đây, toàn bộ bang phái đang còn đứng trước nguy nan, vị tu sĩ trẻ tuổi này có thể nắm chắc bánh lái được hay không?
“Bang chủ, bây giờ phải làm sao?” Có trưởng lão trực tiếp mở miệng chất vấn.
Viên Nhị suy nghĩ một chút rồi nói: “Hầu sủng không thể thiếu!”
“Nếu không thể hiện được giá trị của chúng ta, sinh ý hái Hỏa Thị sẽ không còn thuộc về chúng ta nữa.”
“Nhanh chóng đi săn bắt, đi mua những hầu tử khác để bổ sung lực lượng của chúng ta!”
Các trưởng lão đồng loạt cau mày.
“Cho dù làm như vậy, trong thời gian ngắn, chúng ta cũng không thể huấn luyện những hầu tử này trở nên thuần thục.”
“Chỉ có thể nói là, có chút ít còn hơn không.”
“Không, ta cho rằng nóng vội sẽ hỏng việc. Nếu huấn luyện không đủ, những hầu tử này sẽ thất bại trong việc hái Hỏa Thị trong dịp Hỏa Thị tiết, dẫn đến việc Hỏa Thị lâm nổ tung. Kết quả như vậy đối với chúng ta mà nói sẽ càng thêm hỏng bét!”
“Có lẽ các ngươi còn chưa biết? Hầu tử trên thị trường vốn rất ít, mà hầu tử gần Tiên thành cũng bị săn bắt rất nhiều.” Một vị trưởng lão lên tiếng.
“Còn có chuyện như vậy sao?” Những người khác vô cùng kinh ngạc, Viên Nhị cũng hướng ánh mắt dò hỏi đến đối phương.
Vị trưởng lão lên tiếng kia lại gật đầu: “Trong khoảng thời gian gần nhất này, Liệp Yêu hội nhận được rất nhiều đơn đặt hàng, bắt sống hầu tử hoang dã.”
“Ngay cả trên chợ đen cũng đang thu mua Hầu sủng với giá rất cao.”
Viên Nhị lập tức nheo mắt: “Là người nào đang thu mua?”
“Có phải là cùng một phe với hung thủ đã đầu độc Hầu sủng của chúng ta hay không?”
Các trưởng lão cau mày trầm tư.
Tất cả đều cảm nhận được một cỗ ý lạnh.
“Bang chủ, có kẻ đang nhắm vào chúng ta!”
“Đây chính là một cái bẫy, có kẻ đang bố cục bày mưu hãm hại chúng ta!”
“Sẽ là người nào?”
Một vị trưởng lão nhìn chằm chằm Viên Nhị: “Bang chủ, địch nhân đã ngang nhiên khiêu khích đến mức này, vậy còn do dự gì nữa?”
“Tìm ra bọn chúng, giết chết bọn chúng!”
“Nếu như lão bang chủ còn sống, nhất định sẽ không do dự!”
Sắc mặt Viên Nhị xanh xám, suýt chút nữa đã mắng ra tiếng: “Thối lắm!”
Làm sao mà đánh?
Dựa theo tình hình hiện tại, thế lực đầu độc Hầu sủng của bọn họ rất có thể là Phi Bàn công xưởng.
Phường chủ công xưởng Trần Trà chính là tu sĩ cơ quan, chuyên thiết kế, chế tạo cơ quan Hỏa Bạo hầu.
Một khi Hầu Đầu bang thể hiện kém cỏi trong Hỏa Thị tiết, vậy thì cơ quan Hỏa Bạo hầu của lão sẽ thuận thế chiếm lĩnh thị trường, giành lấy việc hái Hỏa Thị, kiếm được bộn tiền.
Trần Trà không phải là mấu chốt, mấu chốt là Phí Tư đứng phía sau lão.
Vị tu sĩ Kim Đan Phí Tư này âm hiểm độc ác, chỉ cần sống lâu trong Hỏa Thị Tiên thành, ai mà không biết chuyện này?
Viên Nhị vô cùng lo lắng, nếu chính mình toàn lực điều tra, tìm ra được chủ mưu là Trần Trà.
Vậy thì tình cảnh sẽ vô cùng lúng túng.
Truy cứu trách nhiệm là điều không thể.
Nhưng không truy cứu, sẽ khiến người khác cảm thấy gã nhu nhược, lòng người thất vọng, địa vị bang chủ của gã sẽ bị lung lay dữ dội.
Ngay lúc này, Viên Nhị nhìn chằm chằm tên trưởng lão đề nghị khai chiến, trong lòng tràn ngập xúc động muốn bóp chết lão ta.
Gã biết đối phương vẫn luôn dòm ngó vị trí bang chủ.
Bang phái chính là như vậy.
Nó không phải gia tộc, cũng không phải môn phái, không có huyết thống, cũng không có tình nghĩa sư đồ, chủ yếu là vì lợi ích, ai mạnh người đó làm chủ, ai có thể dẫn dắt mọi người cùng phát tài, người đó chính là thống lĩnh!
Trưởng lão rất giỏi trêu đùa quyền mưu, chỉ cần một câu nói liền đẩy Viên Nhị vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Trong lòng Viên Nhị nhanh chóng suy nghĩ, giả vờ làm ra bộ dạng trầm tư: “Bây giờ trọng điểm không phải là chuyện này.”
Gã nhìn những Hầu thi nằm trên mặt đất: “Trong những viên hầu này, rất nhiều con là hầu tử, hầu tôn của Hầu thúc. Chuyện lớn như vậy xảy ra, nhất định phải hỏi qua ý kiến của lão nhân gia ngài.”
Trong một cái chớp mắt, bầu không khí căng thẳng ép buộc, uy hiếp khẩn trương hoàn toàn biến mất vô tung.
Lão bang chủ Viên Nhất tuy đã qua đời, nhưng lại để lại Linh sủng của mình - Viên Đại Thắng!
Con Hỏa Dung Ma Viên này đã kề vai sát cánh chiến đấu với Viên Nhất, cùng nhau gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, từng bước tạo dựng cơ đồ cho Hầu Đầu bang. Giờ đây nó càng là trụ cột của bang phái!
Nhắc đến Viên Đại Thắng, tất cả trưởng lão đều bị trấn trụ.
Phần lớn mọi người đều không khỏi dâng lên nồng đậm kính sợ trong lòng.
Viên Nhị âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xoay người bỏ đi: “Hầu thúc đang ngủ, ta đi gọi ngài ấy dậy.”
Mọi người vội vàng nói: “Để Hầu gia ngủ đến trưa đi, đừng quấy rầy thanh mộng của ngài ấy.”
Nhưng Viên Nhị lại kiên trì: “Đó là các ngươi, ta gọi ngài ấy rời giường, đương nhiên sẽ không có chuyện gì. Các ngươi đừng đi theo, tránh cho Hầu thúc khó chịu, đánh các ngươi một trận.”
Viên Nhị ung dung rời đi, các trưởng lão đều không dám đi theo.
Gã một thân một mình ly khai, bóng lưng toát lên vẻ đắc ý.
Chư vị trưởng lão không khỏi thầm mắng: “Thật là người dựa thế khỉ!”
Viên Nhị chui vào trong lều vải.
Liền thấy một con Lão viên nằm nghiêng ngủ say.
Nó có thân hình to lớn, toàn thân phủ đầy lông dày màu đỏ sẫm, thân thể cực kỳ cường tráng.
Toàn thân nó đầy rẫy những vết sẹo to to nhỏ nhỏ, khiến cho lão viên hầu càng thêm khí chất tang thương, hung hãn.
Viên Nhị vô thức thả nhẹ bước chân, đi đến trước mặt đối phương, nhẹ nhàng gọi: “Đại Thắng thúc thúc, Đại Thắng thúc thúc.”
“Đại Thắng, Đại Thắng.”
Viên Đại Thắng hô hấp kéo dài, trong tiếng gọi liên tục, mơ mơ màng màng mơ thấy lão chủ nhân Viên Nhất của mình.
Viên Nhất mặc quần áo rách rưới, đầu tóc rối bù, ôm một cái thùng gỗ trở về, vẻ mặt đầy vui mừng: “Xem ta kiếm được gì đây?”
“Là thức ăn thừa của Diễm Hồng lâu, ta đến đúng lúc, bọn họ còn chưa đổ đi, bị ta lấy được một thùng lớn về!”
“Có lộc ăn, có lộc ăn.”
Viên Nhất chạy đến bên cạnh viên hầu, đặt thùng gỗ xuống đất.
“Cái tên ta đặt cho ngươi coi như không tệ! Đại Thắng, Đại Thắng, mỗi bữa đều có thể ăn nhiều thức ăn thừa như vậy, thật là có phúc khí cỡ nào.”
Viên hầu còn đang trong thời kỳ phát triển, cái bụng rất lớn.
Nó đã sớm ngửi thấy mùi thơm, vội vã không kìm được thò đầu vào bên trong thùng, ăn ngấu nghiến.
Rất nhanh, nó đã tiêu diệt hết toàn bộ thức ăn.
Nó vừa mới ngồi xuống, liền nghe thấy bụng Viên Nhất kêu lên ùng ục.
Viên hầu lập tức sững sờ.
Viên Nhất cười toe toét: “Hắc hắc, ta đã ăn rồi, ta đã ăn rồi!”
Hai bên má viên hầu phồng lên cao cao, đó là miếng thức ăn cuối cùng.
Tốc độ nhai nuốt của nó chậm lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận