Tiên Công Khai Vật

Chương 400: Ta muốn tự tay châm ngọn lửa này ! (1)

Trên sân khấu vang lên tiếng kẽo kẹt, bối cảnh kiến trúc chậm rãi chìm xuống, chuyển sang phân cảnh tiếp theo.
Khán giả lâm vào trầm mặc, đã hoàn toàn đắm chìm vào trong một vở hí kịch này.
Chỉ có một số nhạc công vừa tấu nhạc, vừa nhịn không được nhìn Ninh Chuyết ở tầng cao nhất của sân khấu, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, tu sĩ thiếu niên này quả nhiên có bản lĩnh, kỹ thuật điều khiển vô cùng thành thạo, gần như không khác gì Lý Lôi Phong lúc còn sống.
Ánh mắt Ninh Chuyết lóe lên, toàn thân toát mồ hôi.
Nhân lúc sân khấu đang chuyển cảnh, hắn liên lạc với Long Ngoan Hỏa Linh thông qua Nhân Mệnh Huyền Ti:
"Long Ngoan Hỏa Linh!"
"Ta đang ở bên ngoài Tiên cung, có thể thông qua Nhân Mệnh Huyền Ti ảnh hưởng đến Ninh Tiểu Tuệ đến mức độ này đã là cực hạn rồi."
"Tiếp theo chỉ có thể dựa vào ngươi!"
Long Ngoan Hỏa Linh sốt ruột gầm lên:
"Không được, Ninh Chuyết tiểu chủ nhân."
"Quyền hạn của thuộc hạ bị hạn chế, căn bản không thể..."
Nhưng nó còn chưa nói xong thì đã bị Ninh Chuyết chủ động cắt ngang:
"Thật có lỗi, màn tiếp theo đã sắp bắt đầu rồi, hiện tại ta đang gặp nguy hiểm. ".
"Bên trong Tiên cung, ngươi chỉ có thể thắng!"
Long Ngoan Hỏa Linh trầm mặc.
Trên sân khấu dựng lên phủ đệ của quyền thần, ánh sáng lờ mờ.
Tiếng đàn nhị da diết và trầm thấp.
Mộc ngẫu quyền thần nằm nghiêng trên giường, lắng nghe mộc ngẫu sứ giả áo đen đến báo cáo.
Sứ giả áo đen xướng:
"Bẩm đại nhân, thuộc hạ đã thuyết phục được tên thảo dân kia, để hắn vu oan cho Phương Thanh."
"Ngày mai sẽ tố cáo trước công đường, làm đối phương mất hết thanh danh. Phương Thanh thanh liêm cương trực chắc chắn không thể chấp nhận được."
"Nếu như giết thảo dân kia, hắn ta chắc chắn sẽ sập bẫy."
Mộc ngẫu quyền thần mặc áo bào gấm, vắt chéo chân trên giường, đầu hơi nghiêng sang một bên, vô cùng sống động.
Lão ta đắc ý xướng:
"Giết hay lắm, giết tuyệt lắm. Một cục ngày mai nếu như thành công. Phương Thanh trúng kế sẽ không thể nào biện minh được nữa. Danh tiếng lẫy lừng trong chính đạo cũng sẽ tan thành mây khói. Ta muốn xem hắn còn đứng vững trong triều đình như thế nào! Ha ha ha."
Tiếng cười lớn của tên quyền thần kia vang lên.
Ánh đèn dần tối đi, tiếng đàn nhị chuyển sang cao vút.
Sân khấu lại vang lên từng tiếng kẽo kẹt, khung cảnh bên trên đó thay đổi, Ninh Chuyết hít một hơi thật sâu, ánh mắt lấp lóe không yên.
Màn thứ ba kết thúc, màn thứ tư bắt đầu.
Sân khấu trở lại công đường, ánh sáng rực rỡ. Tiếng đàn nhị dồn dập, tiếng trống vang dội.
Mộc ngẫu Phương Thanh ngồi ngay ngắn trên ghế, gõ kinh đường mộc, xướng:
"Hôm nay xét xử lại vụ án này, công đường này chính là tấm gương sáng. Ai là hung thủ thực sự, khai rõ để nhẹ tội."
Mộc ngẫu phạm nhân quỳ dưới đại sảnh, mấy lần ngẩng đầu đều có tiếng trống vang lên.
Cuối cùng y cố lấy hết dũng khí bản thân, kêu lên một tiếng rồi xướng:
"Phương Thanh, ngươi là tên quan giả thanh liêm, tham lam vô độ, khiến cho dân chúng lầm than."
"Cái gọi là hung thủ thực sự chính là ngươi, muốn giết ta để diệt khẩu, tội ác tày trời!"
Keng, keng, keng!
Mấy tiếng chiêng vang lên, dẫn dắt tiếng lòng của người xem.
Mộc ngẫu Phương Thanh kinh ngạc đứng bật dậy.
Tiếng đàn nhị chuyển nhanh, Phương Thanh kìm nén cơn phẫn nộ xướng:
"Kẻ vô liêm sỉ, dám vu oan cho bổn đại nhân! Gan to bằng trời, lại muốn đổ tội lên đầu ta!"
Gã hít một hơi thật sâu:
"Hôm nay nếu ta lạm dụng quyền lực, giết ngươi sẽ rất dễ dàng, nhưng ta không muốn làm vậy."
"Pháp luật công bằng cần phải được xét xử minh bạch, ta sẽ tự xét xử chính mình!"
Sau một khắc, Phương Thanh chậm rãi ngồi xuống, vừa đóng vai quan tòa, vừa đóng vai bị cáo, cuối cùng tự tuyên bố bản thân có nghi vấn, bị giam vào nhà lao.
"Đại nhân!"
Đối mặt với kết quả xét xử như vậy, các vị bộ khoái trong đại sảnh hốt hoảng kêu lên.
"Đại nhân à!"
Các mộc ngẫu dân chúng ở bên ngoài công đường cũng đồng thanh kinh hô.
Phương Thanh tự trói lấy tay mình, ngẩng đầu ưỡn ngực, dẫn các vị bộ khoái rút lui.
Ánh sáng tối dần, chỉ còn lại mộc ngẫu phạm nhân bị chiếu rọi bởi một chùm sáng duy nhất.
"Đại nhân à..."
Mộc ngẫu phạm nhân ngâm xướng một hơi thật dài, giọng nói nức nở, nước mắt giàn giụa.
Ninh Tiểu Tuệ suýt chút nữa thì òa lên khóc lớn.
Nàng chạy trối chết trong chiến trường hỗn loạn, dùng hết mọi thủ đoạn của bản thân, cố gắng giành lấy một con đường sống cho mình!
"Cứu ta!"
"Có ai cứu ta với!"
Nàng không ngừng kêu cứu, tiếng hét thảm thiết không ngừng vang vọng.
Rất nhiều lần, nàng đã đi sát lằn ranh sinh tử. Tuy nhiên thần thông Băng Chi Ngọc Thủ lúc này vẫn có tác dụng rất lớn, chính nhờ nó mà Ninh Tiểu Tuệ mới có thể giữ được mạng sống.
Lực chú ý của các tu sĩ Kim Đan đã không còn nằm trên người nàng nữa.
Bởi vì làn sóng Yêu thú xích diễm sắp nhấn chìm toàn bộ Sử Ký Đình!
Các tu sĩ Kim Đan của ba nhà cộng thêm Chu Châm trước đó đã được Chu Huyền Tích giao phó rất cẩn thận - Sử Ký Đình là nơi vô cùng quan trọng, tuyệt đối không được để mất!
So với Sử Ký Đình, Ninh Tiểu Tuệ bây giờ đã không còn quan trọng nữa. Đặc biệt là khi Ninh Tiểu Tuệ đã trả lời phân thân Nguyệt Câu, nói rằng nàng căn bản chưa kịp xem qua tư liệu trong Sử Ký Đình.
Ầm ầm ầm!
Pháp thuật cấp Kim Đan không ngừng oanh tạc, khiến cho Yêu thú xích diễm da tróc thịt bong, bị thương nghiêm trọng, thi nhau ngã lăn ra đất.
Nhưng chúng nó thực sự quá đông, lại cuồn cuộn không ngừng ùa đến, giống như thủy triều liên miên bất tận.
"Khốn kiếp, phải bảo vệ Sử Ký Đình thật là bó tay bó chân! Căn bản không thể phát huy hết sức mạnh!"
"Phải nhanh chóng bịt lỗ hổng bên trên quang tráo lại, nếu không Yêu thú xích diễm sẽ không bao giờ dừng lại."
"Chết tiệt, lỗ hổng trên kết giới hình như lại lớn hơn rồi!"
Các tu sĩ Kim Đan không ngừng trao đổi với nhau.
Nhờ có bọn họ ra sức bảo vệ Sử Ký Đình, Dương Thiền Ngọc cũng may mắn thoát chết.
Nàng trốn sang một bên, dốc hết sức muốn gỡ bỏ ấn ký trên người do đám tu sĩ Kim Đan kia lưu lại.
Long Ngoan Hỏa Linh không thể trực tiếp ra tay với Ninh Tiểu Tuệ, chỉ có thể toàn lực điều khiển cơ quan tạo vật, cố gắng dụ Yêu thú xích diễm đến gần vị thiên tài Ninh gia này.
Nhưng Yêu thú xích diễm vốn dĩ kiêu ngạo ngang ngược, thường thường sẽ chọn cách liều mạng với đám cơ quan nhân ngẫu, rất khó có thể chưởng khống.
Ninh Tiểu Tuệ dưới tình thế sống chết trước mắt đã phát huy ra mười hai thành sức mạnh.
Nàng nhắm vào khu vực yếu kém nhất, điên cuồng xông tới.
Sau khi chuyển qua một chỗ ngoặt, đột nhiên tầm nhìn của thiếu nữ này trở nên thoáng đãng, nàng đã đến rừng hỏa lô hình hồ lô.
Đây không phải lần đầu tiên Ninh Tiểu Tuệ đến đây, trước đó nàng đã nhiều lần nhận nhiệm vụ luyện khí, về cơ bản đều hoàn thành ở nơi này.
Khung cảnh quen thuộc khiến Ninh Tiểu Tuệ sinh ra một cỗ cảm giác an toàn.
Một con Yêu thú xích diễm cấp Trúc Cơ phát hiện ra nàng, nhanh chóng giết đến.
Ninh Tiểu Tuệ vội vàng bỏ chạy.
Nàng theo bản năng chạy vào bên trong rừng Hỏa lô, nhưng thấy con Yêu thú xích diễm cấp Trúc Cơ kia sắp đuổi kịp mình, trong lúc hoảng loạn, thiếu nữ này lại chọn một tòa Ngân Lô, trực tiếp mở cửa lò ra, sau đó chui vào trong rồi đóng nắp lại!
Rầm rầm rầm...
Yêu thú xích diễm ở bên ngoài điên cuồng tấn công vào hỏa lô này.
Ninh Tiểu Tuệ dùng hết sức chống đỡ cửa lò, đồng thời dùng Băng Chi Ngọc Thủ ngưng tụ ra khối băng bịt kín khe hở của cửa lò, không những thế còn tiến hành gia cố thêm.
Nàng lo lắng bất an một lúc lâu, cho đến khi con Yêu thú xích diễm kia từ bỏ rời đi, nàng mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Hu hu hu..."
Thiếu nữ này ngồi sụp xuống đất, cảm xúc vui mừng và sợ hãi sau khi thoát chết trùng kích tinh thần của nàng, khiến nàng không kìm được ôm mặt khóc nức nở.
Mộc ngẫu phạm nhân cũng đang khóc.
Trên sân khấu, màn thứ năm đã bắt đầu.
Lựa chọn và hành động của Phương Thanh đã triệt để cảm hóa được mộc ngẫu phạm nhân.
Cả hai đều bị giam giữ bên trong nhà lao, chỉ cách nhau một lối đi.
Phạm nhân kia khóc lóc kể lại toàn bộ chân tướng cho Phương Thanh, vạch trần tên gian thần kia, biểu thị bản thân sẵn sàng nhận tội.
Phương Thanh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, xướng:
"Lầm đường lạc lối biết quay đầu là bờ, nhận ra lỗi lầm, tâm sẽ thanh thản."
"Ngươi đã nhận tội, thành tâm hối cải, phiến thiên địa này nhất định sẽ bao dung. ".
"Đừng để bản tâm của mình lạc lối nữa, hãy bước đi thật vững vàng trên con đường chính nghĩa, cuộc đời của ngươi từ lúc này đã sang trang mới rồi!"
Ninh Chuyết diễn đến một màn này, tâm tình cũng có chút xúc động!
Hắn hiểu được ý của Chu Huyền Tích.
Y muốn hắn tự thú, quay đầu lại là bờ, bước đi trên con đường chính nghĩa.
"Liệu ta có thể bước đi trên con đường này không?"
Ninh Chuyết tự hỏi bản thân mình.
Ánh mắt hắn không ngừng loé lên, trên mặt lộ ra vẻ do dự.
Vở hí kịch này vẫn đang tiếp tục.
Mộc ngẫu dân chúng tập trung lại, giương cờ hò reo, kêu oan cho Phương Thanh.
Mộc ngẫu đóng vai thần linh cũng bị cảm động, chủ động xuống trần gian yết kiến quốc vương.
Chuyện này huyên náo rất lớn, toàn quốc đều biết, quốc vương quyết định tự mình điều tra xét xử vụ án này.
Tên quyền thần kia biết chuyện, lập tức phái sứ giả áo đen đến lao ngục giết chết phạm nhân, xóa đi chứng cứ gây bất lợi cho mình!
Lão ta lại tiếp tục bịa đặt tội danh, ra sức hãm hại Phương Thanh.
Màn kịch thứ sáu bắt đầu.
Trong Kim Loan điện, Phương Thanh và tên quyền thần kia đối chất với nhau.
Tên quyền thần nọ đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, Phương Thanh hoàn toàn lâm vào thế hạ phong.
Quốc vương đã chuẩn bị từ trước, hắn vỗ tay một cái, triệu hồi Thanh Bạch Chân Hỏa.
Đây là một trong bảy đại hỏa diễm, có thể thiêu đốt dối trá, phân biệt đúng sai ở một mức độ nhất định.
Quốc vương xướng:
"Hai khanh không ngừng tranh cãi, vậy thì hãy bước vào lửa để chứng minh."
"Ai đúng ai sai sẽ rõ ràng ngay thôi."
Tên quyền thần kia do dự, xướng:
"Vào lửa để chứng minh vạn phần hung hiểm. Lời truyền miệng chưa chắc đã chính xác..."
Nào ngờ Phương Thanh lại kiên định bước ra, lao thẳng vào trong ngọn lửa.
Đến đây, hí khúc đã đi đến chỗ cao trào nhất!
Tiếng đàn nhị dồn dập, tiếng trống vang dội, người xem nín thở theo dõi.
Trên sân khấu, ngọn lửa màu trắng pha chút ánh sáng trong suốt bao trùm lấy mộc ngẫu Phương Thanh, cháy hừng hực.
Ngọn lửa đặc thù này khiến cho Phương Thanh trở nên nổi bật, thu hút mọi ánh nhìn.
Giờ này khắc này, gã chính là nhân vật chính duy nhất trên sân khấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận