Tiên Công Khai Vật

Chương 311: Thư nhận tội, tin chiến thắng (1)

Lúc này tu sĩ Kim Đan của ba gia tộc mới hoàn toàn hiểu được thâm ý trong từng hành động trước đó của Chu Huyền Tích.
Chu Huyền Tích cố ý làm ra hành động như vậy. Dụng ý sâu xa của gã chính là muốn để cho phía phủ Thành chủ biết được Ninh Chuyết đã bại lộ!
Chu Thần bộ nắm được manh mối này cũng đồng nghĩa với việc đã nắm được cái đuôi của phủ Thành chủ, bức bách phủ Thành chủ phải ra tay trừ khử Ninh Chuyết, từ đó để lộ ra sơ hở lớn hơn.
“Ta có một vấn đề.”
Trịnh Song Câu lên tiếng, “Nếu như ta là Phí Tư, đã động thủ tập kích Ninh Chuyết một lần mà không thành công, chắc chắn sẽ ra tay lần thứ hai.”
“Tại sao phải giữ tiểu tử kia lại cho đến bây giờ?”
Chu Huyền Tích giải thích:
“Theo như ta điều tra được cho đến hiện tại, sau khi bị tập kích, nhà cửa bị phá hủy, Ninh Chuyết đã thuận thế dọn vào bên trong tộc địa Ninh gia.”
Chu Lộng Ảnh phụ họa:
“Tu sĩ thiên tài của ba nhà chúng ta đều bị tập kích, ta còn nhớ rất rõ, lúc đó chúng ta đã chủ động mời Chu đại nhân tiến hành điều tra.”
“Có lẽ vào lúc đó, bên phía phủ Thành chủ kiêng kị năng lực của Chu đại nhân, cảm thấy động tĩnh quá lớn cho nên tạm thời thu tay lại. Đây cũng là điều hết sức bình thường.”
Chu Huyền Tích tiếp tục:
“Ta quả thực đã thu thập được rất nhiều manh mối, nhưng những thứ này cũng giống như việc ta điều tra cơ quan Hỏa Bạo hầu, đều là dùng để nhiễu loạn tầm mắt, tiêu hao tinh lực của ta.”
“Cho nên về sau ta không tiếp tục truy xét theo những manh mối này nữa, mà thiết kế ra danh sách điều tra, tiến hành bài trừ từng người từng người một.”
“Ninh Chuyết cũng dần dần bộc lộ tài năng, càng ngày càng ưu tú. Phía phủ Thành chủ muốn động đến hắn lại càng thêm khó khăn. Hơn nữa vì che giấu mục đích thực sự của bản thân, bọn chúng không thể nào chỉ ám sát một mình nó. Nếu không sẽ rất dễ dàng bị ta lần theo dấu vết.”
“Thế nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ trong đó còn có nguyên nhân khác.”
“Ninh Chuyết rất giỏi luồn cúi, vẫn luôn chủ động thân cận lấy lòng Phí Tư. Nó đã bộc lộ thiên tư, bản thân lại không được coi trọng, bị chủ mạch của Ninh gia bài xích, thân phận như vậy kỳ thật rất có giá trị lợi dụng.”
“Có lẽ Phí Tư bên phía phủ Thành chủ nhìn trúng điểm này của nó.”
“Hắn ta có thể cũng cho rằng: Trọng tâm của ta đã đặt ở việc loại trừ danh sách khả nghi, cuộc điều tra đã rời xa khỏi chỗ yếu hại của bọn chúng, cho nên cũng không vội vàng ra tay nữa, mà càng muốn xem Ninh Chuyết như một quân cờ, hoặc là muốn bồi dưỡng hắn thành quân cờ của riêng mình.”
“Ninh Chuyết chỉ là một tiểu nhân vật, nó không phải trọng điểm, chẳng qua chỉ là bị lợi dụng mà thôi.”
“Trọng điểm là hiện tại: Ta đã phát hiện ra hiềm nghi trên người nó, nắm được cái đuôi của phủ Thành chủ. Nếu như bọn chúng vẫn cố chấp ám sát Ninh Chuyết thì chẳng khác nào sẽ tự lộ sơ hở, vậy thì đối với chúng ta mà nói, đây chính là một cơ hội tuyệt hảo.”
“Đây cũng là nguyên nhân khiến ta triệu tập chư vị đến đây.”
“Lần trước chúng ta đã cùng nhau thăm dò vương đình của Hỏa Dung Ma Viên ở sâu trong Hỏa Thị sơn.”
“Lần này chúng ta hãy cùng nhau đối phó với phủ Thành chủ!”
Ánh mắt của các tu sĩ Kim Đan ba gia tộc đều đồng loạt lóe lên tinh mang, cảm xúc trong lòng có chút dâng trào.
“Không sai, đây quả thực là một cơ hội rất tốt!”
Trịnh Đan Liêm là người đầu tiên gật đầu.
Trịnh Song Câu nắm chặt song quyền, nói:
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Gã là người kích động nhất trong số những người có mặt.
“Một khi Mông gia phạm phải sai lầm lớn, như vậy Chu đại nhân sẽ có lý do chính đáng để thỉnh cầu lực lượng của Vương thất Nam Đậu đến trấn áp toàn bộ cục diện.”
“Thậm chí không cần động đến lực lượng của Vương thất. Dưới tình huống bằng chứng như núi, Mông Vị cũng sẽ phải thúc thủ chịu trói, trừ phi hắn ta muốn tạo phản!”
Tội lỗi thực sự của Mông Vị không phải là chém giết Viên Đại Thắng, cướp đoạt chân kinh Ma môn, mà là lợi dụng Ninh Chuyết để cho nổ tung Tiên cung!
Vì tư lợi của một gia tộc, Mông gia đã đẩy ngàn vạn thành dân trong Hỏa Thị Tiên thành vào hiểm cảnh.
Đồng thời bọn họ còn tạo ra một ma tu bóng đen, để cho người này chủ động tấn công Dung Nham Tiên cung. Đây chính là lòng tham không đáy, muốn nuôi khấu tự trọng.
Tội ác như vậy hoàn toàn vượt qua lằn ranh cuối cùng.
Trịnh Song Câu tiếp tục bày tỏ, lần này gã muốn đi theo Chu đại nhân, cùng nhau ra tay đối phó với phủ Thành chủ.
Vị tu sĩ Kim Đan của Trịnh gia này vô cùng tức giận.
Gã phát hiện mình bị che mờ mắt. Trận chiến giữa gã và ma tu bóng đen hoàn toàn rơi vào bên trong tính toán của phủ Thành chủ.
Hai vị tu sĩ Kim Đan của Chu gia âm thầm truyền âm trao đổi, cùng nhau thảo luận một hồi.
Bọn họ đều cảm thấy: Đây quả thực là một cơ hội rất tốt, nếu như có thể kéo Mông gia xuống ngựa, vậy Chu Huyền Tích sẽ có thể dẫn động lực lượng của Vương thất, một lần hành động liền định càn khôn, lập tức trở thành chủ nhân của Dung Nham Tiên cung.
“Mông gia vì muốn khuếch trương bản thân mình mà đột phá lằn ranh cuối cùng, không coi trọng quy củ. May mắn thay có Chu đại nhân tinh tường thấu đáo, thu thập đầy đủ chứng cứ phạm tội, để chân tướng rõ ràng trước mắt thiên hạ.”
“Đến lúc đó, phe ta hoàn toàn chiếm giữ đại nghĩa, có thể nhận được đồng thuận rộng rãi trong toàn bộ Nam Đậu quốc độ. Cho dù là những gia tộc khác thì cũng sẽ liên hợp với Vương thất đối phó Mông gia. Hoặc cho dù không liên hợp đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ trơ mắt đứng nhìn mà thôi.”
Nhân tâm chính là đại thế.
Mông gia phạm sai lầm bị vạch trần, Vương thất có thể mượn thế mà lên.
Dưới sự nghiền ép của đại thế, Mông gia sẽ khó lòng chống đỡ nổi!
"Nếu là như vậy, một quái vật khổng lồ như Mông gia sẽ bị ta hung hăng chém cho một nhát."
Trong lòng Chu Huyền Tích tràn đầy chờ mong.
Đả kích, làm suy yếu những đại tộc tu chân này chính là khát vọng chính trị mà gã vẫn luôn theo đuổi!
Điều này khiến gã vô cùng chờ mong đối với hành động tiếp theo của mình.
Nhìn thấy Chu gia, Trịnh gia đều đã bày tỏ lập trường, Ninh Tựu Phàm lúc này mới chậm rãi mở miệng.
“Đám người Ninh Chiến Cơ của gia tộc ta đều chết oan chết uổng trong tay ma tu bóng đen nọ.”
“Mà ma tu bóng đen là người của phủ Thành chủ, vậy Ninh gia ta và bọn chúng đã sớm trở thành kẻ thù!”
“Phí Tư âm thầm muốn lôi kéo, xúi giục Ninh Chuyết, đào chân tường của Ninh gia ta, thật sự là khinh người quá đáng.”
“Ta nguyện toàn lực hiệp trợ Chu đại nhân.”
Ninh Tựu Phàm có địch ý rất sâu đối với Mông Vị.
Chuyện Sự Ngoại Đào Duyên Hạch của Mông Vị đã từng đập vỡ đầu lão, mang cho lão ta vết thương phải mất cả đời mới có thể lành lặn được.
Ninh Tựu Phàm vừa mới bày tỏ lập trường xong, đã có thuộc hạ ở bên ngoài cửa bẩm báo, nói là mang đến ngọc giản thư từ của Ninh Chuyết.
Tu sĩ thiếu niên này là nhân vật mấu chốt nhất hiện nay, Ninh Tựu Phàm lập tức bảo thuộc hạ trình ngọc giản thư từ này lên.
Lão thôi động thần thức rót vào bên trong ngọc giản, lập tức phát hiện ra mai ngọc giản này là một bức thư nhận tội.
Bên trong thư tín này, Ninh Chuyết dùng lời lẽ mập mờ nói: Hắn và Phí Tư vẫn luôn âm thầm duy trì liên lạc chặt chẽ, có trao đổi lợi ích ở một mức độ nhất định.
Ninh Chuyết cũng nói: Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn lo lắng bất an, cả đêm mất ngủ vì tai họa ngầm mà mình làm ra.
Không lâu trước đây, Chu Huyền Tích đại nhân đột nhiên tìm đến cửa điều tra, khiến hắn triệt để nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Nhưng rất nhiều lời hắn không thể nào nói ra được, bèn muốn thỉnh giáo lão tổ Ninh gia hắn nên làm như thế nào cho phải.
Trừ chuyện này ra, Ninh Chuyết còn hỏi đến chuyện chân kinh Ma đạo.
Chu Huyền Tích đại nhân cố ý hỏi đến chân kinh Ma công, bộ kinh thư này nhất định vô cùng quan trọng. Ninh Chuyết đề cập đến chuyện này, là hi vọng có thể giúp đỡ Ninh Tựu Phàm một chút.
Ở cuối thư, hắn không ngừng khẩn cầu, hi vọng lão tổ Ninh gia ra tay giúp đỡ, cứu lấy hắn một mạng.
“Nói là thư nhận tội không chính xác, chi bằng nói là thư cầu cứu mới đúng!”
“Hừ, tên tiểu tử thối tha này, sao lúc trước không làm như vậy?”
“Ngày thường gan to bằng trời, chuyên làm những chuyện trái pháp luật loạn kỷ cương. Đến lúc xảy ra chuyện mà bản thân không gánh nổi, cũng biết tìm trưởng bối nhờ vả rồi.”
Sau khi Ninh Tựu Phàm xem xong nội dung trên ngọc giản liền mắng chửi vài câu, rồi chủ động đưa ngọc giản cho Chu Huyền Tích.
Vị Chu đại nhân này liếc mắt nhìn thoáng qua, sau đó trực tiếp ném trả lại cho lão.
Ninh Tựu Phàm lại đưa mai ngọc giản này cho những người khác, cũng để mặc cho bọn họ xem.
Lão ta còn nhân cơ hội nói:
“Ninh Chuyết là tộc nhân của Ninh gia ta, cũng là một trong những nhân vật xuất sắc nhất trong đám tiểu bối hiện tại.”
“Mặc dù cho đến bây giờ vẫn chưa thể kiểm trắc ra thiên tư của nó. Nhưng cho dù là thiên tư hạ đẳng nhất, cũng không cách nào ngăn cản thân phận thiên tài của tiểu tử này.”
Lời này của Ninh Tựu Phàm không hề gây ra bất kỳ dị nghị nào.
Tất cả tu sĩ Kim Đan có mặt ở đây đều công nhận tài năng của Ninh Chuyết. Cho rằng tiểu tử thiếu niên này tiền đồ vô lượng, thủ đoạn rất cao minh, lòng đầy dã tâm, lại tích cực cầu tiến. Mà hiện tại thứ hắn thiếu sót nhất chỉ là tu vi mà thôi.
Ninh Tựu Phàm tiếp tục nói:
“Lần này chúng ta muốn lợi dụng Ninh Chuyết, để cho nó làm mồi nhử, dụ dỗ phủ Thành chủ bí quá hóa liều mà động thủ. Đối mặt phủ Thành chủ tiến hành ám sát, nó chắc chắn sẽ ở vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm.”
“Kính mong chư vị không tiếc bảo vật, tận lực chi viện, bảo vệ tính mạng của tiểu tử này.”
“Thiếu niên thiên tài như vậy đặt ở bất kỳ gia tộc nào, đều là bảo bối và tương lai của gia tộc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận