Tiên Công Khai Vật

Chương 340: Thật nhiều Ma tu bóng đen (1)

Ma tu bóng đen và Dương Thiền Ngọc tiến hành giao phong kịch liệt đưa đến tiếng nổ vang dội, tựa như sấm sét không ngừng đánh xuống, đánh thức toàn bộ Hỏa Thị Tiên thành. Không ai ngờ sẽ có trận chiến bùng nổ một cách đột ngột như vậy, biến cả toà Tiên thành này trở thành chiến trường.
Đêm nay nhất định sẽ là một đêm chấn động long trời lở đất.
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, Phí Tư lúc ấy vẫn còn đang ở thư phòng xử lý sự vụ.
Sau khi nghe được tin tức, gã lập tức chộp lấy ấn tỷ trên bàn sách, quán thâu pháp lực vào bên trong, kích hoạt một phần uy năng của đại trận hộ thành, đồng thời quan sát tình hình chiến đấu.
Phí Tư thậm chí còn quan sát lại một lần diễn biến của trận chiến này từ ban đầu.
Gã nhanh chóng nheo đôi mắt của mình lại, trong mắt loé lên tinh quang khó dò. Từ lúc Dương Thiền Ngọc xuất hiện cho đến từng cử chỉ hành động phía sau đó, tất cả đều toát lên mùi vị âm mưu nồng nặc.
Gã cũng cho ra phản ứng rất nhanh, lập tức hạ lệnh mở ra toàn bộ pháp trận phòng ngự của phủ Thành chủ, đồng thời nâng uy năng lên mức tối đa.
Ngay sau đó, gã lại phái người đi bẩm báo cho Mông Vị về tình hình chiến đấu khẩn cấp hiện tại, rồi ra lệnh liên lạc cho Thành vệ quân, phong tỏa nghiêm ngặt phủ Thành chủ, không cho phép bất kỳ người nào tự tiện ra ngoài.
Tình thế lúc này vẫn chưa rõ ràng, Phí Tư cần phải quan sát kỹ càng rồi mới có hành động.
Dương Thiền Ngọc đột ngột xuất hiện ở phụ cận phủ Thành chủ, trên người mang theo chân kinh Ma môn. Mà chân kinh Ma môn này hiển nhiên chính là bảo vật then chốt đang khiến toàn thành kịch liệt thảo luận trong mấy ngày nay.
Nàng ta hiện đang bị ma tu bóng đen truy đuổi gắt gao, tên ma tu kia còn cố ý tiết lộ chuyện trong tay Dương Thiền Ngọc có chân kinh Ma môn. Nhìn qua chuyện này đã cho người ta cảm giác, cứ như thể nàng vừa mới trộm được Chân kinh từ chỗ phủ Thành chủ, kết quả giữa đường bị ma tu bóng đen xuất hiện chặn lại.
“Rõ ràng là muốn vu oan hãm hại cho phủ Thành chủ!”
Phí Tư vẫn bất động thanh sắc như cũ.
Lão ta còn tự nhủ:
“Địch trong tối mà ta ngoài sáng, bọn chúng bày ra muôn vàn âm mưu quỷ kế, chắc chắn đã tính toán kỹ càng đến phản ứng bên phía chúng ta.”
“Cho nên ta tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ, tránh cho trúng phải gian kế của đối phương.”
Phí Tư vừa mới quyết định chiến thuật, thì trong tích tắc tiếp theo đã nghe thấy một tiếng gầm thét vô cùng quen thuộc.
“Ma tu bóng đen, ngươi cuối cùng cũng đã xuất hiện! Hôm nay để ta xem ngươi muốn chạy đi đâu!”
Một nam tử trung niên dáng người thấp bé, một mắt đã mù, cơ bắp lại cuồn cuộn như khối đá lao vút lên không trung, hung hăng đánh về phía ma tu bóng đen.
Người đến cũng không phải là ai khác, chính là cánh tay phải đắc lực của Thành chủ Mông Vị - Trì Đôn.
Phí Tư tức giận đến mức hai mắt tối sầm, nghiến răng nghiến lợi:
“Lại là tên mãng phu này!”
Trì Đôn hùng hổ xông tới, hoàn toàn không để ý đến chân kinh Ma môn gì đó, chỉ nhắm vào ma tu bóng đen mà điên cuồng công kích.
Còn ma tu bóng đen kia thì lại không phải là ai khác, chính là Tôn Linh Đồng cải trang thành.
Nhìn một tu sĩ Kim Đan như Trì Đôn đang nổi điên truy đuổi mình, hận không thể ăn tươi nuốt sống bản thân, ngay cả Tôn Linh Đồng cũng phải âm thầm líu lưỡi, trong lòng cảm nhận được áp lực tâm lý cực lớn.
“Tình huống là như thế nào vậy?”
Ở một nơi khác, bên trong tiểu viện của Ninh Chuyết.
Trịnh Song Câu và Chu Lộng Ảnh đang còn ẩn mình, dùng truyền âm trao đổi.
Đêm nay đến lượt hai người bọn họ thay phiên canh giữ bên cạnh tiểu tử Ninh gia này.
Cả hai đều cũng không nóng vội động thủ. Sau khi bàn bạc cẩn thận, bọn họ cũng đang lo lắng đây là quỷ kế điệu hổ ly sơn của địch nhân, muốn dụ hai người đi ra ngoài, tạo ra sơ hở trong việc bảo hộ cho Ninh Chuyết.
Ầm!
Mắt thấy Trì Đôn sắp đuổi kịp mình, Tôn Linh Đồng đang giả dạng ma tu bóng đen vội vàng lấy ra một bình đan dược, ném mạnh xuống mặt đất.
Lập tức bột thuốc màu đen nhánh hóa thành làn khói đen kịt nồng đậm, nhanh chóng lan ra, che khuất tầm nhìn của mọi người.
Trì Đôn không chút do dự giống như một con trâu hoang, xông thẳng vào bên trong màn khói mù mịt.
Ở phụ cận tiểu viện của Ninh Chuyết.
“Đó là ma tu bóng đen sao?”
Chu Lộng Ảnh hỏi.
Trịnh Song Câu nhíu mày, gã lập tức thi triển pháp thuật điều tra, cẩn thận tra xét làn khói đen đang còn nhanh chóng lan rộng:
“Không thể nói chính xác được, làn khói đen này…”
Vừa nói đến đây, gã liền lấy ra vũ khí át chủ bài của mình - Nhật Nguyệt Song Câu, nhanh chóng chia ra cầm ở hai tay của mình.
Thấy đồng bạn của mình có bộ dạng kích động muốn nhảy vào chiến trường, Chu Lộng Ảnh vội vàng lên tiếng ngăn cản:
“Không nên manh động! Chúng ta phải chờ Chu Huyền Tích đại nhân và những tu sĩ Kim Đan khác đến rồi mới được ra tay.”
“Ngươi còn chưa xác định được tên ma tu bóng đen kia liệu có phải là thật hay không. Rất có thể đây chỉ là quỷ kế của Phí Tư mà thôi!”
Trước đó Dương Thiền Ngọc từng bất ngờ tập kích Ninh Chuyết.
Cũng sau chuyện này, Chu Huyền Tích và tu sĩ Kim Đan của ba nhà đã thảo luận, cho rằng có một khả năng.
Đó chính là Dương Thiền Ngọc cấu kết với phủ Thành chủ, nàng chính là thích khách do Phí Tư phái đến.
Nếu chuyện này là thật, trận chiến giữa nàng ta và ma tu bóng đen hiện tại chỉ là vở kịch do phủ Thành chủ tự biên tự diễn, nhằm đối phó với chuyện phe của Chu Huyền Tích cố ý tung ra làn sóng tin đồn thứ ba.
Mục đích rất có thể là: Vì mọi người đều hoài nghi phủ Thành chủ lấy chân kinh Ma môn, vậy nên ta sẽ tự biên tự diễn một vở kịch, để cuối cùng chân kinh Ma môn bị người khác đoạt đi, chứng minh phủ Thành chủ không hề giữ chân kinh ở trong tay.
Ầm ầm ầm!
Ở chỗ sâu trong làn khói đen dày đặc liên tiếp vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa.
Rõ ràng là Dương Thiền Ngọc và ma tu bóng đen đang giao đấu càng thêm kịch liệt.
Dương Thiền Ngọc hừ lạnh một tiếng, tựa như đã bị trọng thương, không kìm được gào lên một tiếng:
“Ma tu bóng đen, lão nương ta nhớ kỹ ngươi rồi! Ngươi đã muốn chân kinh đến như vậy, vậy thì tự bảo quản cho tốt đi!”
Vừa dứt lời này, mọi người đã nhìn thấy một vệt hào quang màu phấn hồng bắn ra khỏi màn khói đen dày đặc nọ.
Bên trong hào quang màu phấn hồng này chính là một phiến đá.
Sau đó không lâu, ma tu bóng đen bỗng nhiên xông ra khỏi màn khói đen này, dùng tốc độ phi hành tối đa đuổi theo chân kinh Ma môn.
Chứng kiến được cảnh tượng này, trong lòng không ít tu sĩ Kim Đan đều chấn động.
Ai mà không muốn có được chân kinh Ma môn chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận