Tiên Công Khai Vật

Chương 18: Chuông truyền pháp

Dung Nham Tiên cung dần dần nổi lên, cột vàng gạch đỏ, hùng vĩ tráng lệ, mang đến cho người ta rung động về thị giác rất lớn.
Ánh lửa chói mắt càng tôn lên cả tòa Tiên cung như phủ đệ của Thần linh.
Toàn bộ Hỏa Thị sơn rung chuyển, phát ra tiếng oanh minh vô cùng kinh khủng.
Địa lực cuồn cuộn dâng trào, nham tương sôi sục, phun lên cao tới mấy trượng!
Đám tu sĩ chạy tán loạn, nhỏ bé như sâu kiến dưới uy lực của thiên địa.
Thành chủ đương nhiệm của Hỏa Thị thành hiện thân, sắc mặt tràn đầy nghiêm túc. Gã khởi động đại trận bố trí ở miệng núi lửa, dốc toàn lực rót pháp lực Nguyên Anh kỳ vào.
Vô số ánh sáng xanh lục ngưng tụ trên không trung, tạo thành hình lưới đại trận, che phủ cột dung nham khổng lồ sắp trào ra khỏi miệng núi lửa.
Song phương va chạm, giằng co kịch liệt.
Đất rung núi chuyển!
Toàn bộ Hỏa Thị thành bị đánh thức, vô số người chạy ra khỏi nhà, nhìn những phòng ốc đã sụp đổ hoặc đang lung lay sắp đổ, kinh hoàng tột độ.
Khói đen từ núi lửa phun trào cuồn cuộn bốc lên, như tai họa giáng xuống, muốn nuốt chửng thương sinh cùng thiên địa này!
Khói đen bốc lên không ngừng, hào quang xanh lục cũng không hề tan biến, đại trận hộ sơn vẫn kiên cố như cũ, ngăn chặn thảm kịch nhân gian không phát sinh.
Địa chấn dần dần yếu đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Dung Nham Tiên cung đứng sừng sững giữa miệng núi lửa, tựa như người khổng lồ nằm ngang. Trên đỉnh đầu là khói đen vạn trượng, mênh mông cuồn cuộn, dưới chân là dung nham nóng bỏng sôi sục không ngừng.
Tiên cung cột vàng gạch đỏ, có tháp cao sừng sững, có đại điện nguy nga, có Thiên điện tinh xảo, vừa mang mãnh liệt của Hỏa hành, vững chắc của Kim hành, kiên cố của Thổ hành.
Vô số ánh mắt nghi ngờ, hiếu kỳ, hoặc tham lam, tất cả đều bị Dung Nham Tiên cung thu hút.
Nhưng ngay sau đó, thành chủ sắc mặt tái nhợt từ từ bay xuống từ trên cao.
Tay áo dài của gã bãi xuống, đại trận phát động, hào quang biến ảo, che giấu đi hình dáng của Dung Nham Tiên cung, không còn nhìn thấy nữa.
Các tu sĩ ở miệng núi lửa thương vong thảm trọng, những người vào trong núi lửa thám hiểm lại càng không còn xương cốt.
Trịnh Song Câu mang theo đám người Ninh gia còn sót lại, cưỡi trên một đám mây, bay đến trước mặt thành chủ: "Thành chủ đại nhân."
Lão mở miệng bẩm báo, dùng thần thức câu thông, vô cùng nhanh chóng.
Thành chủ hiểu rõ nguyên nhân hậu quả, trên mặt tràn đầy nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm: "Điều tra! Điều tra kỹ lưỡng cho ta, nhất định phải khiến tên Ma tu bóng đen kia phải trả giá bằng mạng sống!"
Lại liếc nhìn đám người Ninh gia sau lưng Trịnh Song Câu: "Những người này cũng phải điều tra, giam giữ toàn bộ những tu sĩ còn sống, thẩm vấn nghiêm khắc!"
"Dốc toàn lực thu thập mọi manh mối liên quan đến tên Ma tu bóng đen kia."
"Nếu phát hiện kẻ nào là đồng bọn của hắn, nghiêm trị không tha!"
Thành chủ là tu sĩ cấp Nguyên Anh kỳ duy nhất trong Hỏa Thị thành, lúc này tâm tình của gã vô cùng tồi tệ.
Trong nhiệm kỳ của gã, Dung Nham Tiên cung được phát hiện.
Nhưng gã không báo cáo lên trên, mà lựa chọn che giấu trước tiên.
Gã muốn giữ kín Dung Nham Tiên cung, tự mình tiêu hóa toàn bộ, bí mật khai phá, cuối cùng biến Tiên cung thành của riêng mình.
Nhưng mọi chuyện không như ý người.
Chu gia, Trịnh gia lần lượt phát hiện bí mật này.
Thành chủ đành phải thỏa hiệp, bí mật ký kết khế ước với hai nhà bọn họ. Đến năm nay, Ninh gia cũng phát hiện ra bí mật này.
Ninh gia cũng có tu sĩ Kim Đan kỳ, cũng là một đại tộc tu chân trong thành, thành chủ đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận.
Bốn thế lực mạnh nhất trong Tiên thành cùng một chỗ cạnh tranh, khai phá Dung Nham Tiên cung, ngăn chặn những kẻ bên ngoài, là cục diện mà thành chủ dày công vun đắp, muốn đạt được.
Nhưng hiện tại, cục diện này gần như tan vỡ!
"Ma tu bóng đen, tên Ma tu bóng đen đáng chết!" Vừa nghĩ đến hung thủ, phẫn nộ trong lòng thành chủ như thủy triều dâng trào.
"Phải làm sao bây giờ?"
Thành chủ cố nén giận dữ, suy nghĩ phương án giải quyết.
Gã chỉ là thành chủ do Nam Đậu quốc phái xuống, cũng không thể một tay che trời.
"Đáng hận! Một khi tin tức truyền đến quốc đô, sẽ không còn do ta quyết định nữa!"
Gã chỉ là một trong những quan viên cao tầng của Nam Đậu quốc, so sánh với toàn bộ Nam Đậu quốc mà nói, dù gã là Nguyên Anh kỳ, cũng vô cùng yếu ớt.
"Ai da... Giấu được bao lâu thì giấu đi..."
"May mà Dung Nham Tiên cung cũng coi như không hoàn toàn xuất thế, vẫn dừng lại ở miệng núi lửa. Ta chỉ cần tu bổ đại trận, đồng thời bố trí mây khói cuồn cuộn che chắn, đồng thời ban bố cấm lệnh, là có thể..."
Keng! Keng! Keng!
Một chuỗi tiếng chuông đột nhiên từ sâu trong núi lửa truyền ra.
Tiếng chuông vang vọng, chấn động trời đất.
Những người nghe thấy tiếng chuông, trong đầu cùng lúc đó dần dần hiện ra một bộ công pháp tu hành.
Thành chủ trong lòng giật nảy mình, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, buột miệng thốt lên: "Chuông truyền pháp?!"
Trời càng về khuya.
Toàn bộ Hỏa Thị thành vẫn còn trong lúc hỗn loạn. Vô số phòng ốc sụp đổ, dân chúng bàn tán xôn xao, đại đa số đều ngước nhìn lên đỉnh núi.
Hành động vừa rồi của thành chủ và Tiên cung, ít nhất đã khiến cho mọi người hiểu rõ - trên đỉnh núi nhất định đã xảy ra chuyện gì đó kinh thiên động địa!
Đúng lúc này, tiếng chuông thâm trầm mà thật lớn vang lên!
Keng! Keng! Keng!
Tiếng chuông vang vọng, chấn động mây xanh.
Tiếng chuông làm rung chuyển tường thành bên ngoài Hỏa Thị thành, vang vọng trong vô số ngõ hẻm lớn nhỏ.
Nó bao trùm phủ đệ, nó lan tỏa đến những nhà dân bình thường. Nó khuấy động từng tấc khí lưu trong không khí, bao bọc toàn bộ tòa Tiên thành này.
Nó xuyên thấu chính xác vào trái tim của mỗi sinh mệnh có trí tuệ, làm cho rung động tâm can!
Vô số người kinh hô la hét, nhưng ngay sau đó một khắc, bọn họ bị bộ công pháp dần hình thành trong đầu thu hút.
Phủ thành chủ.
Một thiếu niên khôi ngô đang nằm rạp trên đất ngáy o o, lại bị tiếng chuông đánh thức, đột nhiên mở to mắt.
"Oa nha!" Gã hét lên một tiếng, chống hai tay, nhanh chóng đứng dậy, mang theo một trận kình phong cuốn tới.
"Có địch nhân?!" Thiếu niên khôi ngồi này tràn đầy cảnh giác.
Lúc này, thành chủ Hỏa Thị truyền âm đến: "Mông Trùng cháu ngoan của ta, mau chóng tham ngộ, đây là tiếng chuông truyền pháp, là chìa khóa để tranh đoạt Dung Nham Tiên cung!"
"Chuông truyền pháp?" Thiếu niên khôi ngô Mông Xung được nhắc nhở, lập tức đứng im tại chỗ, dáng người thẳng tắp như cây thương, hai mắt vô thần, nhưng nhìn chằm chằm về phía trước, cố gắng ghi nhớ, tham ngộ bộ công pháp hiện ra trong lòng mình.
Chu gia.
Tu sĩ trẻ tuổi Chu Trạch Thâm, Chu Trụ đang cùng nhau nghiên cứu cơ quan đồ.
Hai người một thấp một cao, một yếu một khỏe.
Trong nháy mắt, thần sắc, động tác của bọn họ đều cứng đờ.
Sau khi tiếng chuông vang lên vài nhịp thở, Chu Trạch Thâm có chút kinh ngạc nói: "Nhanh nhanh nhanh, hình như đây là chuông truyền pháp. Trong tiếng chuông có ẩn chứa công pháp tu hành! Mau chóng lĩnh ngộ."
Chu Trụ trầm mặc ít nói, ngày thường đều dựa vào chủ ý của Chu Trạch Thâm, lập tức ngồi xếp bằng nhắm mắt.
Trịnh gia.
Trịnh Tiễn đang kiểm tra lại sổ sách của gia tộc.
Vị tu sĩ trẻ tuổi này đeo một chiếc vòng trên trán, chính giữa vòng có đính một viên bảo thạch hình con ngươi dựng thẳng.
Quản sự đứng trước mặt gã sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa.
Trịnh Tiễn đột nhiên hừ lạnh một tiếng, ném sổ sách xuống đất, quát khẽ: "Ngươi làm giả sổ sách, còn có thể qua mặt ta được sao?"
Quản sự run lên bần bật, lập tức ngã quỵ xuống đất.
Lúc này tiếng chuông truyền đến.
Trịnh Tiễn nghe vài tiếng, sắc mặt đại biến, phất tay đuổi quản sự kia lui ra: "Tạm thời không thẩm vấn ngươi nữa, cút ra ngoài!"
Ninh gia.
Với tư cách thiên tài được công nhận trong tộc - Ninh Tiểu Tuệ vào ban ngày chế quá nhiều phù lục, mệt mỏi rã rời, nên cho dù tiếng chuông truyền đến, gã vẫn cau mày, chìm sâu vào giấc ngủ, không hề tỉnh lại.
Ninh Kỵ còn đang tu hành, lại bị tiếng chuông làm chấn động, phá vỡ trạng thái, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nói: "Cái thứ gì vậy?"
Chỗ miệng núi lửa.
Trịnh Song Câu vẫn đang khống chế đám mây.
Ở bên trên mây, đám tu sĩ Ninh gia ngã trái ngã phải.
Không chỉ bọn họ, các tu sĩ khác cũng nằm hoặc ngồi tại chỗ.
"Cơ duyên, đây chính là cơ duyên!" Các tu sĩ mừng rỡ như điên, đều cố gắng ghi nhớ.
Ninh Trầm ngồi xếp bằng xuống, nhắm chặt hai mắt, lông mày cau chặt, toàn lực ứng phó.
Ninh Dũng ôm chặt đầu: "A a a, hãy nhớ kỹ cho ta, đầu óc, dựa vào ngươi đấy, nhớ kỹ cho ta!"
Ninh Chuyết trong lòng vừa mừng vừa sợ: "Ta thành công rồi! Tiêu chuẩn tuyển chọn của Dung Nham Tiên cung đã bị ta hạ thấp!"
"Nhưng phương thức tuyển chọn của nó đã phát sinh biến hóa, trực tiếp truyền ra công pháp Luyện Khí kỳ."
Đây là chuyện mà hắn không thể ngờ tới.
Giống như các tu sĩ khác, Ninh Chuyết đứng im tại chỗ, cẩn thận lắng nghe tiếng chuông.
Tiếng chuông dần dần chuyển hóa thành một bộ công pháp - Ngũ Hành Khí Luật Quyết !
"Có bộ công pháp này, bây giờ ta có thể thoát khỏi Tuyết Vực Phù Lục Đồ Điển của Ninh gia rồi."
Trong lúc nhất thời, kế hoạch trường kỳ, mạo hiểm thân mình được vạch ra, cho đến thành quả vượt xa tưởng tượng, sự nhẹ nhõm, kích động, cảm giác thành tựu... đều dâng trào trong lòng thiếu niên này.
Chính là:
Cơ quan hỏa hầu vọt dung nham, giáp sắt lạnh lẽo phá sương mai.
Phật ma ẩn sâu ấn tâm cơ, Tiên cung rung chuyển thấy sắc trời.
Đạo chuông vang vọng truyền pháp mới, Ngũ Hành Khí Luật tự nhiên thân.
Tu đến vô tận về cội nguồn, trừ phong phá khóa tự tại hành!
Bạn cần đăng nhập để bình luận