Vạn Cổ Chi Vương

Chương 889: Một Kiếm Xẹt Ngang

Chương 889: Một Kiếm Xẹt Ngang
Nguyệt Tung Mê Ảnh hoàn toàn khắc chế thủ đoạn của Hồ trưởng lão!
Oanh!
La Thiên bản thể toàn lực thúc giục thần mạch, một cơn lốc hàn khí bao phủ phạm vi 300 - 400 mét.
Trong cơn lốc hàn khí có hai đầu hàn long đang bơi lội.
Sau khi La Thiên đột phá Thiên Trì cảnh, Võ Mạch dị lực tiến thêm một bước, đây là biểu hiện rõ ràng nhất.
Tất cả công kích của Hồ trưởng lão bị cuốn vào cơn lốc, bị ăn mòn đông cứng!
Vù vù!
Ầm...
La Thiên đơn giản chém mấy nhát kiếm liền đập nát tất cả!
Nhìn kế sách của mình bị phá dễ dàng như vậy khiến Hồ trưởng lão khó có thể chấp nhận nổi.
“Chỉ đến vậy mà thôi.”
La Thiên lạnh nhạt bình luận một câu rồi chủ động tấn công.
Hồ trưởng lão nổi giận, chính diện phản kích.
Viu!
Cây gậy bắn ra một đạo hắc quang đen nhánh nghiền nát tất cả.
Hồ trưởng lão có thủ đoạn âm hiểm, khả năng giao chiến chính diện cũng rất mạnh.
“Tuyệt Phong!”
La Thiên thi triển Thiên Phong Thần Kiếm thức thứ 4.
Viu!
Một đạo kiếm quang lướt ngang qua bầu trời, trực tiếp đâm thủng đạo hắc quang kia!
Xét về uy lực, La Thiên tu luyện kiếm pháp Thiên cấp thượng phẩm, lĩnh ngộ Phong Chi Kiếm Ý mạnh hơn!
Hơn nữa, kiếm pháp của La Thiên còn ẩn chứa một cỗ hàn uy cường đại.
Nếu tổn thương được địch nhân thì hàn ý sẽ ăn mòn xâm nhập.
Dù không thương tổn được thì chỉ cần kiếm pháp tới gần địch nhân ở khoảng cách nhất định thì thần mạch hàn ý cũng có thể tạo thành ảnh hưởng đến địch nhân.
Phụt!
Chân Hồ trưởng lão bị một đạo kiếm khí đâm thủng.
Hồ trưởng lão kinh hãi.
Rất nhiều tộc nhân Thanh Giáp tộc cùng với Cư Hoàn cũng vậy!
Chính diện giao chiến mà La Thiên mạnh hơn Hồ trưởng lão ư?!
Bá! Bá! Bá!
La Thiên thúc giục Nguyệt Quang Bộ Pháp, kiếm pháp vốn phiêu dật linh động trở nên quỷ dị xảo quyệt, khó lòng phòng bị!
Hồ trưởng lão lại có thêm vài vết thương.
“Không có khả năng!”
Hồ trưởng lão để lộ sắc mặt ngưng trọng, trong lòng vô cùng hoài nghi!
Lão đường đường là Thiên Trì cảnh tam trọng, sao lại không địch nổi La Thiên?
“U Ảnh Ám Thích.”
Kiếm chiêu biến đổi, La Thiên thi triển Hư Âm Kiếm Pháp thức thứ hai!
Một đạo kiếm khí u lãnh quỷ dị lặng yên cắt qua hư không!
La Thiên vận dụng Hư Âm Kiếm Ý, kiếm pháp ẩn nấp nhanh chóng, lực sát thương mạnh hơn!
Phụt!
Chân nguyên tráo của Hồ trưởng lão bị đâm thủng, một đạo kiếm khí nhỏ như ngón tay đâm thủng ngực lão!
Hồ trưởng lão phun ra một ngụm máu tươi.
Lão xoay người bỏ chạy không hề do dự!
Vèo!
La Thiên đuổi theo!
Toàn trường yên tĩnh, mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Hai vị Thiên cấp Thanh Giáp tộc bị giết, Thiên Trì cảnh tam trọng âm thầm bảo hộ Cư Hoàn cũng bị La Thiên đánh trọng thương phải bỏ chạy!
Thật đáng sợ, quá hung tàn!
“Chạy mau!”
“Lát nữa ác ma trở về, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta, đi mau!”
Đám người Thanh Giáp tộc cuống quít chạy trốn.
“La Thiên, ngươi chờ đó cho bản công tử, khi ta về Hải Ma Cung, ta sẽ bảo tằng gia gia phái tới cường giả lợi hại hơn.”
Cư Hoàn tức giận đe đọa, sau đó hậm hực chạy trốn.
Trước khi đi, gã nhìn thoáng qua nam tử mặt chữ điền và nữ tử dịu dàng.
“Các ngươi chết đi!”
Cư Hoàn quát.
Gã là Địa Nguyên Cảnh lục trọng, giải quyết hai nhân loại đi cùng La Thiên này là chuyện dễ như trở bàn tay!
Đột nhiên, một thanh âm lạnh băng vang lên sau lưng Cư Hoàn: “Ngươi muốn làm gì?”
Mọi người kinh hãi quay đầu nhìn, không biết La Thiên đã trở về từ lúc nào, lợi kiếm trong tay hắn đẫm máu.
Lông tơ sau lưng Cư Hoàn dựng đứng, gã ngây dại xoay người, nhìn thấy La Thiên, trái tim như rơi vào đáy cốc.
.
“La... La Thiên?”
Cư Hoàn xoay người, liền nhìn thấy La Thiên đáng đứng trên không trung cách đó không xa!
Hắn đã trở lại!
Quá nhanh!
Hơn nữa trên kiếm của La Thiên còn dấu máu!
Cư Hoàn là Hải Liệp tộc, gã có thể phân biệt ra máu trên thân kiếm là của Hải Liệp tộc!
Chẳng lẽ Hồ trưởng lão đã bị giết rồi ư?
“La Thiên, bản công tử không bắt ngươi, ta cũng sẽ tha cho hai người bọn họ, ngươi đi đi!”
Cư Hoàn ngoài mạnh trong yếu nói.
Hiện tại hắn chỉ nghĩ tới chuyện rời khỏi đây, trở lại Hải Ma Cung gọi viện binh rồi mới đến đối phó với La Thiên.
“Chuyện của ta vẫn còn chưa xong, hiện tại chưa rời đi được.”
La Thiên bật cười.
Hắn vẫn chưa giết hết cao tầng Thanh Giáp tộc!
“Không sao, bản công tử đi trước một bước, ngươi chậm rãi làm chuyện của ngươi đi.”
Cư Hoàn tìm bậc thang cho chính mình, sau khi dứt lời, gã liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng La Thiên lại lộ ra ý cười nghiền ngẫm: “Ta có nói sẽ thả ngươi đi sao?”
Cư Hoàn cứng đờ người, không dám bước tiếp.
“La Thiên, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Bản công tử không thương tổn được một sợi lông của ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn giết ta ư?”
Cư Hoàn tức giận.
La Thiên bị lời nói của Cư Hoàn chọc cười.
Cư Hoàn không thương tổn được La Thiên là bởi vì hắn mạnh, nếu không thì hắn đã trở thành tù binh của Cư Hoàn từ lâu rồi.
“Ân nhân, hay là thôi đi, không giết gã được đâu.”
Nam tử mặt chữ điền nhìn Cư Hoàn rồi quay sang nói với La Thiên.
Cư Hoàn thấy bộ dáng sợ hãi của nam tử mặt chữ điền thì lộ vẻ ngạo nghễ.
Chắc chắn y đã nhìn ra thân phận của gã! Không thể giết gã được!
“Trên đời này có người không giết được sao?”
La Thiên hỏi lại.
Thế giới này vũ lực vi tôn, cá lớn nuốt cá bé, bất cứ kẻ nào cũng có khả năng bị người mạnh hơn giết chết.
“La Thiên, ngươi đúng là có mắt như mù, ngươi không biết thân phận bản công tử ư?”
Vẻ sợ hãi trong mắt Cư Hoàn dần dần mất đi, để lộ ra chút sự kiêu ngạo.
“Ta quan tâm đến thân phận ngươi làm gì.”
La Thiên lộ vẻ mất kiên nhẫn.
Hắn đã khó chịu với Cư Hoàn từ trước đó, người này cuồng vọng tự đại, nghĩ rằng tất cả mọi người đều không bằng gã, phải cung phụng bợ đỡ gã.
“Đánh nói thẳng ra vậy, bản công tử là Ma Lan Võ Vương...”
Cư Hoàn cười kiêu ngạo.
La Thiên không biết thân phận của gã, vậy khi gã tiết lộ thân phận thì chắc chắn La Thiên sẽ thay đổi thái độ, ngoan ngoãn thả mình rời đi. Nhưng còn chưa nói xong...
Phụt!
Một đạo kiếm quang đã xẹt qua cổ Cư Hoàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận