Vạn Cổ Chi Vương

Chương 733: Chán Ghét

Chương 733: Chán Ghét
Chốc lát sau!
Một chiếc Hư Không Thuyền màu đỏ đen giáng xuống, trên lá cờ có hình một bộ xương khô màu đen, nhưng hốc mắt và hàm răng lại đỏ như máu!
Đó là cờ của đoàn đạo phỉ Tu La!
Đoàn đạo phỉ truyền kỳ hung tàn nhất, thích giết chóc nhất trong Phá Toái Tinh Vực!
“Đoàn đạo phỉ Tu La?”
Nam tử lục bào bị Hắc Oánh Ong vây quanh kinh hoảng.
“Cút ngay!”
Nam tử lục bào tức giận, quanh thân chân nguyên sôi trào kích động đánh lui Hắc Oánh Ong.
Gã muốn nhân cơ hội chạy trốn nhưng sau khi bị Hắc Oánh Ong đốt mười mấy phát, gã đã bị trúng độc, thân hình cứng đờ, tốc độ chậm chạp.
Viu!
Thuyền của đoàn đạo phỉ Tu La bay phía trên gã, bóng ma tràn đầy sát khí bao phủ.
Đầu thuyền xuất hiện ba thân ảnh!
Nam tử lục bào nhìn chằm chằm người đứng giữa, người nọ rất cao nhưng lại gầy yếu, đeo mặt nạ huyết sắc dữ tợn!
“Huyết Diện Nhân, Lữ Hàn Dạ!”
Nam tử lục bào sắc mặt trắng bệch!
Đây chính là nhân vật hung tàn tiếng tăm lừng lẫy thuộc đoàn đạo phỉ Tu La, vừa qua tuổi 50 đã có đội tàu của chính mình, có chiến tích huy hoàng là từng chém giết võ giả Thiên cấp!
“Thần phục hoặc chết!”
Lữ Hàn Dạ lạnh băng nói.
“Lữ Hàn Dạ, ngươi quá xem trọng mình rồi đấy, ta là đệ tử chân truyền của Hải Ma Cung, sao có thể thần phục đạo phỉ được!”
Nam tử lục bào quát!
Có 30 đệ tử Hải Ma Cung đã tiến vào nơi này, đám đạo phỉ ít ỏi kia mà cũng dám càn rỡ ư?!
Ầm!
Lữ Hàn Dạ nhẹ nhàng vung tay, một mảnh huyết quang che trời lấp đất lao đi.
Máu toàn thân nam tử lục bào sôi trào, thân hình gã cứng đờ, khó có thể trốn tránh.
Nam tử lục bào dùng toàn lực chém ra một đao!
Ầm! Ầm!
Ánh đao khổng lồ mới vừa chém ra thì đã bị đánh nát, nam tử lục bào cũng bị đánh bay xa 30-40 mét, toàn thân đẫm máu.
Hắc Oánh Ong gần đó cũng chết thảm sau một chưởng của Lữ Hàn Dạ.
“Ngươi... Sao có thể mạnh như vậy?”
Nam tử lục bào kinh sợ.
Gã là đệ tử hạch tâm của Hải Ma Cung, khi dùng toàn lực có thể ngăn cản được công kích của nửa bước Thiên Trì cảnh.
Nhưng Lữ Hàn Dạ lại nhẹ nhàng đánh gã trọng thương, hạ gục tất cả Hắc Oánh Ong trong nháy mắt!
Viu!
Thân thể nam tử lục bào không chịu khống chế bay đến trước mặt Lữ Hàn Dạ.
Lữ Hàn Dạ cắt vỡ ngón tay mình, lấy ra một giọt máu đỏ sậm, kết thủ ấn.
Giọt máu kia như sống dậy, hóa thành một con huyết trùng dữ tợn ghê tởm chui vào trong miệng nam tử lục bào.
“Từ giờ trở đi, sự sống chết của ngươi do ta khống chế.”
Lữ Hàn Dạ đạm nhiên nói.
“Thuyền trưởng, hình như vừa rồi còn một người nữa nhưng đã chạy trốn trước.”
Bên cạnh Lữ Hàn Dạ, một nam tử lên tiếng.
Diện mạo gã ta quái dị, xương cốt đâm thủng làn da, trông gã ta như một con nhím.
“Hình như là đệ tử bàng thính của Thái Nguyên Tông.”
Nam tử bạch cốt nói tiếp.
“Một đệ tử bàng thính mà lại vào được đây thì chỉ có thể là đi cửa sau mà thôi.” Một nữ tử suy đoán.
“Người nọ tên là La Thiên, vừa rồi đã lấy được mấy trái Tam Nguyên Quả ở đây.”
Nam tử lục bào lạnh lùng tiết lộ.
Hiện tại gã đã chấp nhận số mệnh, trở thành tay sai của Lữ Hàn Dạ.
Chờ sau này gặp được sư huynh hoặc là rời khỏi đây, gã chắc chắn sẽ được cứu.
“Tam Nguyên Quả?”
Lữ Hàn Dạ lộ ra hứng thú, nói với nam tử bạch cốt: “Ngươi đi bắt hắn về.”
“Rõ!”
Nam tử bạch cốt rời khỏi Hư Không Thuyền.
Lữ Hàn Dạ và nữ tử kia ở lại, bọn họ muốn thăm dò nơi này một chút, không chừng có thể phát hiện ra bảo vật nào đó hoặc manh mối về nơi cất giấu bảo tàng của Hư Không Đạo Vương.
...
La Thiên đã chạy rất xa, nhìn thấy một kích bâng quơ của Lữ Hàn Dạ có thể nhẹ nhàng nghiền áp hết thảy, hắn nhanh chóng rời đi.
Đám thiên tài của các thế lực lớn và Lữ Hàn Dạ của đoàn đạo phỉ Tu La là những kẻ khủng bố tuyệt đối không thể chọc!
“Có người đuổi theo.”
La Thiên cảm ứng được.
Nhưng chỉ cần không phải là Lữ Hàn Dạ thì vấn đề không lớn.
La Thiên tu luyện Ngự Phong Quyết đến viên mãn, hơn nữa hắn còn có Thiên Bạc Vũ Y tăng phúc, tốc độ nhanh hơn Địa Nguyên Cảnh cửu trọng bình thường!
Đảo rất nhỏ, La Thiên nhanh chóng rời đảo.
Nhưng lúc này, hắn lại gặp những người khác.
Lần này hắn gặp được đệ tử Thái Nguyên Tông - Nguyệt Lâm Phỉ.
“La sư đệ!”
Nguyệt Lâm Phỉ kinh hỉ mỉm cười.
“Thực lực chúng ta chỉ nằm ở tầm trung đẳng trong đám người tiến vào nơi đây, kết bạn cùng đi thì sẽ tốt hơn.”
Nguyệt Lâm Phỉ cười nói.
La Thiên không phản đối.
Có khá nhiều thế lực cùng vào đây, trong đó có cả đệ tử Hải Ma Cung, hành động một mình sẽ rất nguy hiểman toàn tính quá thấp.
Như vừa rồi hắn đã gặp phải nam tử lục bào Hải Ma Cung, sau đó lại gặp Lữ Hàn Dạ của đoàn đạo phỉ Tu La.
Hơn nữa La Thiên hiểu tính cách Nguyệt Lâm Phỉ, không có ác cảm gì với nàng.
Vì thế hắn đã đáp ứng.
“Đi theo ta!”
Nguyệt Lâm Phỉ dẫn đường ở phía trước.
“Nguyệt sư tỷ đã phát hiện ra điều gì ư?” La Thiên hỏi.
“Tới rồi ngươi sẽ biết.”
Nguyệt Lâm Phỉ cười đáp.
Hai người đi đến hải đảo, sóng biển nơi này rất mạnh không ngừng cuộn trào lên bờ.
“Lâm Phỉ sư muội, ngươi đã đến rồi.”
Một giọng nam ấm áp truyền đến, Hà Vũ Không nở nụ cười dịu dàng bước ra đón, ngay sau đó sắc mặt y cứng đờ, ánh mắt lạnh đi: “La Thiên!”
“Sư huynh, không phải ngươi đã nói là gặp chút phiền toái sao? Trên đường ta gặp được La sư đệ nên dẫn hắn cùng tới đây.”
Nguyệt Lâm Phỉ cười nói.
Sắc mặt La Thiên cũng tối sầm.
Không ngờ hắn đụng phải kẻ thù nhanh như vậy!
Hắn nhìn Nguyệt Lâm Phỉ, đối phương tươi cười như mẫu đơn nở hoa.
Có thể là Nguyệt Lâm Phỉ muốn hóa giải mâu thuẫn giữa La Thiên và Hà Vũ Không.
Hà Vũ Không gặp phiền toái, nàng mang La Thiên tới hỗ trợ, đây là phương pháp của nàng.
Nhưng cách làm này không có chút hiệu quả nào.
La Thiên nhìn ra Hà Vũ Không có lòng chiếm hữu rất mạnh với Nguyệt Lâm Phỉ, mình và Nguyệt Lâm Phỉ càng thân thiết thì Hà Vũ Không sẽ càng hận hắn.
Nhưng La Thiên không quan tâm.
Hắn chán ghét Hà Vũ Không, khiến tên này cảm thấy ghê tởm cũng không tồi.
“Hà sư huynh, để sư đệ ta giúp ngươi.”
La Thiên cười nói.
“Hừ, ngươi đừng quấy rối là được!”
Hà Vũ Không hừ lạnh một tiếng.
Sau đó, y nhìn hướng bờ biển.
Trên đám nham thạch cổ quái lởm chởm có vài loại khoáng thạch màu sắc lộng lẫy khác nhau, hình như chúng được sóng biển đánh dạt lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận