Vạn Cổ Chi Vương

Chương 1009: Thương Cổ Bí Cảnh

Chương 1009: Thương Cổ Bí Cảnh
"Diệp huynh, sao ta có cảm giác ngươi đã sớm biết rõ bản lĩnh của vị La Đạo sư này."
Phó điện chủ nói với giọng điệu đùa giỡn.
Ông hoài nghi Diệp trưởng lão cố ý phái La Thiên tới, diễn một màn như thế để lấy thân phận khách quý bậc nhất Võ Thị Linh Điện!
"Lão phu cũng là lần đầu tiên gặp hắn, hoàn toàn không biết rõ tình hình."
Diệp trưởng lão uống hớp trà, thản nhiên nói.
Yến Minh Hiên nghe xong lời này, trong lòng thầm nghĩ: "Xem ra lúc nãy Diệp trưởng lão giúp tiểu tử kia chỉ là trùng hợp. Hai người cũng không quan hệ..."
"Ta còn tưởng rằng sau lưng kẻ này có cao nhân như Diệp huynh tương trợ đấy. Thật sự là thần, thế mà thoáng cái đã giải mã toàn bộ."
Phó điện chủ khen La Thiên không dứt miệng.
Diệp trưởng lão khẽ gật đầu, cũng nhớ kỹ La Thiên.
Thật sự đây là lần đầu tiên lão gặp La Thiên, nhưng trước đó đã nghe cháu gái của mình đề cập qua La Thiên mấy lần, có chút ấn tượng.
Diệp trưởng lão cũng không nghĩ tới La Thiên còn có loại bản lĩnh này, tự lấy được thân phận khách quý bậc nhất.
Cái thân phận này có thể tại toàn bộ Võ Thị Linh Điện ở Thương Bạch Chi Hoàn hưởng thụ đãi ngộ cực kỳ hậu đãi.
Diệp trưởng lão cũng là sau khi đột phá Chân Võ Cảnh mới đạt được thân phận khách quý bậc nhất.
Năm ngày sau.
Điện chủ xuất quan, khi biết được cổ văn trên trận bàn Thái Cổ được một người trẻ tuổi giải mã toàn bộ, ngay từ đầu ông đã mãnh liệt chất vấn.
Sau khi tận mắt nhìn thấy, ông mới hoàn toàn tin tưởng.
"Thế gian lại có kỳ nhân dị sự như thế, thật đáng tiếc, bỏ lỡ cơ hội cảm tạ La đại sư..."
Điện chủ cảm thấy tiếc hận, sau đó lập tức đi làm thủ tục khách quý bậc nhất cho La Thiên.
...
Không đến một tháng.
La Thiên vội vàng chạy về Vô Cực Thánh Viện.
Cũng ngay tại cùng ngày, Thương Cổ Bí Cảnh mở ra.
Một chỗ trước vách núi.
Hai trăm học sinh và hơn năm mươi Đạo sư tụ tập tại đây.
"Những gì bản Đạo sư căn dặn trước đó, các ngươi phải nhớ kỹ, nhất là ba điểm kia..."
Bành Ngọc Ông nghiêm khắc dặn dò học sinh của mình.
Ông có mười một học sinh được vào Thương Cổ Bí Cảnh, có thể từ trong tay mỗi một học sinh hưởng ba phần lợi ích.
Chỉ cần học sinh không chết ở bên trong bí cảnh, mà lại thu hoạch phong phú, Bành Ngọc Ông có thể đạt được lượng lớn chỗ tốt.
Thương Cổ Bí Cảnh có độ nguy hiểm rất cao, chủ yếu là mỗi lần đều sẽ xuất hiện một vài tình huống ngoài ý muốn, tỉ lệ tử vong khoảng ba đến bốn phần.
Lão Đạo sư có kinh nghiệm đã trải qua Thương Cổ Bí Cảnh rất nhiều lần, bản thân tương đối hiểu rõ bí cảnh, tỉ lệ học sinh tử vong cũng thấp rất nhiều, thu hoạch thường thường khá nhiều.
Một vài Đạo sư mới thì tỏ ra chân tay luống cuống.
"Mọi sự cẩn thận, chuyện quá nguy hiểm không cần tham dự."
Đạo sư Hồ Siêu dặn dò học sinh của mình.
Y chỉ có một danh ngạch, nếu người học sinh này chết trong bí cảnh, chính mình sẽ không có chút thu hoạch nào.
Đạo sư Hồ Siêu lại liếc nhìn sáu học sinh cách đó không xa, đều là học sinh La Thiên, nhưng La Thiên ra ngoài làm nhiệm vụ đến nay chưa về.
Ở đây có mấy Đạo sư Thiên Phong Viện nhưng lại không có bất kỳ người nào đến chỉ đạo cho học sinh La Thiên.
Bọn họ cũng đều biết La Thiên trêu chọc một tồn tại nào đó có quyền thế rất lớn, bị phái đi thỉnh giảng ở nơi kém cỏi nhất.
Đối với La Thiên, bây giờ bọn họ chỉ đứng xa mà nhìn.
Sáu người Lạc Hạ Đình, Tử Tinh, Quan Hồng Phi,... không có Đạo sư tọa trấn, lục thần bất an.
"Lạc Hạ Đình, trong Thi đấu Sơ Dương, hạng nhất bị ngươi cướp đi. Hay là lần này chúng ta lại so tài một chút, xem ai thu hoạch phong phú hơn?"
Đỗ Hồng Phi giễu cợt khiêu khích.
Có Bành Ngọc Ông tọa trấn, hắn tin tưởng thu hoạch của mình có khả năng nhiều gấp đôi Lạc Hạ Đình!
Mặt ngọc Lạc Hạ Đình kéo căng lên, lông mày dựng ngược.
"Đừng xúc động." Tử Tinh khuyên bảo trấn an.
"Đồng ý với hắn!"
Lúc này, một giọng nói trong sáng vang dội truyền đến.
Vèo!
Xa xa một luồng ánh sáng màu trắng nhanh chóng tới gần, hóa thành một bóng dáng thanh niên có vẻ ngoài anh tuấn.
"Lão sư!"
Lạc Hạ Đình lập tức kích động hoan hô.
"La lão sư trở lại rồi."
Năm học sinh còn lại cũng cùng nhau hô.
"Đỗ Hồng Phi, ta đồng ý với ngươi!"
Trong mắt Lạc Hạ Đình bắn ra một tia sáng.
Nhìn thấy La Thiên, bỗng nhiên Đỗ Hồng Phi cảm thấy hơi không có sức lực, hừ lạnh một tiếng: "Chờ xem!"
"La đạo sư, ngươi trở về thật đúng lúc."
Cách đó không xa Hồ Siêu lên tiếng chào hỏi.
Đạo sư, đệ tử toàn trường đều nhìn La Thiên.
Hôm nay La Thiên có danh tiếng rất lớn.
"Cũng không biết đắc tội với ai, bị điều đến điểm thỉnh giảng kém cỏi nhất, bây giờ mới vội vàng trở về, chắc chắn không hề có chuẩn bị gì cho Thương Cổ Bí Cảnh lần này."
"Đáng tiếc, lãng phí sáu cái danh ngạch."
Có vài Đạo sư nói.
Mấy người kia đều là từng liên hợp đối phó Đạo sư La Thiên. Bọn họ đố kỵ thành tích của La Thiên.
Bành Ngọc Ông cũng liếc nhìn La Thiên.
Trong Thi đấu Sơ Dương ông bại bởi La Thiên, lần này La Thiên lấy cái gì thắng chính mình?
La Thiên vốn không phải là đối thủ của ông, kình địch chân chính vẫn là mấy vị Đạo sư có tuổi đời khác.
"Lão sư, không cần để ý những gì bọn họ nói, chuyến đi Thương Cổ Bí Cảnh, chúng ta nhất định sẽ không để cho ngài thất vọng."
Lạc Hạ Đình chân thành nói.
Trong nửa năm La Thiên không có ở đây, tu vi Lạc Hạ Đình đã đột phá Thiên Trì Cảnh.
Dù sao nàng đã sớm đến nửa bước Thiên Trì Cảnh, thân thể Lạc Thủy sau khi hoàn toàn thức tỉnh, tốc độ tu luyện nhanh hơn trước kia mấy lần!
Tu vi của mấy học sinh còn lại cũng tăng lên, Quan Hồng Phi, Tử Tinh đều đã là nửa bước Thiên Trì Cảnh.
"Các ngươi không để lão sư thất vọng, lão sư cũng sẽ không để các ngươi thất vọng."
La Thiên cười nhạt một tiếng.
Sáu học sinh có chút ngoài ý muốn, thầy của bọn họ nhìn qua rất có lòng tin.
Đạo sư còn lại thì là không cho là đúng.
La Thiên vừa nhập Thánh Viện không lâu, sau khi thi đấu đã bị phái đi thỉnh giảng, bây giờ mới vừa về, chắc chắn không hề có chuẩn bị, đối với Thương Cổ Bí Cảnh hoàn toàn không biết gì cả.
Bây giờ nói khoác, đến lúc đó nhất định sẽ làm cho các học sinh tuyệt vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận