Vạn Cổ Chi Vương

Chương 333: Ảo Cảnh Quá Nặng

Chương 333: Ảo Cảnh Quá Nặng
Bị《 Loạn Tâm Thuật 》quấy nhiễu, khảo nghiệm ảo cảnh của La Thiên khó khăn gấp bội, đủ để lưu lại khúc mắc nghiêm trọng, thậm chí là tẩu hỏa nhập ma!
Bỗng nhiên...
Ong ong!
Quanh thân La Thiên nổi lên dao động tinh thần cường đại, Lý Chí Vân cảm thấy bất an.
Khí tức tinh thần càng lúc càng mạnh mẽ, tản ra lực áp bách vô hình.
Không khí xung quanh bị đình trệ, áp lực nặng nề.
“Có chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Lý Chí Vân thay đổi.
La Thiên đang ở trong ảo cảnh sao lại khiến gã cảm thấy bị uy hiếp thế này được?
“Loạn Tâm Thuật!”
Lý Chí Vân thúc giục bí pháp lần nữa, một cỗ lực lượng vô hình lan đến chỗ La Thiên.
Đúng lúc này, La Thiên mở hai mắt, tròng mắt nổi lên gợn sóng thanh sắc.
Trong hư không nổi lên những luồng điện vô hình, uy áp tinh thần cường đại tỏa khắp bát phương.
Oanh!
Thế giới tinh thần của Lý Chí Vân bị chấn động, 《 Loạn Tâm Thuật 》 bị cắt ngang, gã bị phản phệ, đầu óc đau đớn kịch liệt.
“Tại sao lại như vậy?”
Lý Chí Vân kinh hãi nhìn chằm chằm La Thiên, thấy đôi mắt hắn nổi lên gợn sóng, thậm chí nhìn thấy giữa mày La Thiên xuất hiện một Thiên Nhãn mơ hồ!
“Hóa ra là do ngươi giở trò quỷ!”
La Thiên lẩm bẩm.
Giọng nói như lời thì thầm của ác ma quanh quẩn bên tai Lý Chí Vân, nó âm trầm tà dị, khủng bố khiếp người.
La Thiên tản ra khí tức khủng bố vô biên, hắn như hóa thành Tà Quân, vạt áo tung bay, chấn nhiếp sinh linh vạn vật.
Đôi mắt sâu thẳm như thông đến địa ngục, miệng mấp máy thốt ra những âm phù thần bí, dường như nó ẩn chứa ma lực khủng bố khó lường.
Bùm!
Tâm trí Lý Chí Vân tan vỡ, nỗi sợ hãi tràn ngập, run rẩy quỳ gối trước mặt La Thiên.
. . .
Phòng ốc, bàn ghế, thức ăn và thiếu nữ động lòng người tiêu tán như mây khói.
Sau khi ảo giác biến mất, La Thiên ngồi trên một tảng đá.
“Cũng không khó lắm.”
La Thiên lẩm bẩm.
Ít nhất từ đầu đến cuối hắn đều chưa từng bị mê hoặc.
Có lẽ bởi vì đây mới chỉ là bắt đầu nên khảo nghiệm tương đối đơn giản.
La Thiên đứng dậy nhìn bốn phía, tùy tiện đi dạo.
Điểm trong Tâm Ma Động Thiên không tính bằng thời gian ở trong này mà là số lần tâm linh được mài giũa, số lần càng nhiều thì điểm càng cao.
Đứng nguyên tại chỗ thì tỷ lệ kích phát khảo nghiệm sẽ thấp hơn, vậy nên La Thiên chủ động du đãng khắp nơi.
Chưa đi được mấy bước, La Thiên đã nhìn thấy một rừng cây, bên trong có vài bóng người.
Đó là Đỗ Vân Trình - thiếu chủ Đỗ gia Thanh Xương Thành, gã dùng vẻ mặt dâm tà nhìn chằm chằm Tuyết Dao bị trói chặt đang kinh hô cầu cứu.
La Thiên nhìn lướt qua rồi quay đầu đi đến nơi khác.
Cảnh tượng trong rừng cây tự tan thành mây khói.
Đi thêm một lát, hồ nước phía trước bỗng nhiên có một thân ảnh nhảy ra, tóc dài xõa tung, bộ mặt dữ tợn xấu xí, toàn thân đều là vết thương máu chảy đầm đìa.
“La Thiên, có thành quỷ ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta muốn kéo ngươi xuống địa ngục!”
Đó là Liễu Tử Yên, ả phát ra tiếng gầm rú âm trầm thê lương, chậm rãi bò tới, hai móng trắng bệch muốn bóp lấy yết hầu La Thiên.
“Cút ngay.”
La Thiên hừ lạnh một tiếng, mặc kệ Liễu Tử Yên, tiếp tục đi hướng khác.
“La... Thiên...”
Liễu Tử Yên và tiếng gầm rú thê lương tiêu tán.
Kế tiếp, cứ cách một khoảng là La Thiên sẽ gặp một khảo nghiệm mới.
Ảo giác này có thể khiến người ta không tự chủ hãm sâu trong đó, đương nhiên điều này chỉ đúng với người khác mà thôi.
Tâm linh La Thiên thuần tịnh thấu triệt, tinh thần ý chí cường đại, linh thức vừa đảo qua đã thấy không thích hợp, tất cả đều chỉ là biểu hiện giả dối.
Ảo cảnh không thể ảnh hưởng đến hắn, trừ khi hắn chủ động dung nhập vào như lúc mới bắt đầu.
Theo thời gian trôi đi, La Thiên cảm thấy Tâm Ma Động Thiên hơi nhàm chán.
Đối với hắn mà nói, khảo nghiệm này không có chút khó khăn nào, so với Sát Lục Động Thiên và Sinh Tồn Động Thiên thì còn không thể coi là khảo nghiệm.
Hồi lâu sau, sau khi đã trải qua rất nhiều khảo nghiệm, trong sương mù phía trước bỗng xuất hiện một bóng người.
“Trình Vạn Lý?”
La Thiên cẩn thận quan sát, xác định đây là người thật chứ không phải ảo tưởng.
“La Thiên?”
Trình Vạn Lý cũng sửng sốt, nghi ngờ khó tin.
“Sao bộ dạng tiểu tử này như đang tản bộ trong hoa viên vậy!”
Trình Vạn Lý rất kinh ngạc.
Y đã trải qua mười mấy đạo khảo nghiệm, cảm thấy áp lực rất lớn, cần phí một phen công phu mới có thể thoát ra.
Nhưng bộ dáng La Thiên thì có vẻ vô cùng nhàn nhã, tinh thần phấn chấn, dường như chỉ tới đây để du ngoạn.
“Nhất định là giả, nhất định là do ảo cảnh quấy nhiễu, muốn ta sinh lòng ghen ghét!”
Trình Vạn Lý âm thầm cảnh báo chính mình, y khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển công pháp làm chính mình tĩnh tâm.
“Trình huynh, ngươi làm gì vậy?”
La Thiên nghi hoặc.
Hình như Trình Vạn Lý không vui khi thấy mình, cũng không thèm để ý tới hắn mà là ngồi xuống đất tĩnh tọa.
“Chẳng lẽ Trình huynh đang gặp phải khảo nghiệm nào đó ư?”
La Thiên hồ nghi, đến gần Trình Vạn Lý, ngồi trên một tảng đá, lẳng lặng chờ đợi.
Trình Vạn Lý ngồi xếp bằng trên mặt đất, trong lòng thầm nghĩ: “Tất cả chỉ là giả, La Thiên này là giả, không thể nào hắn ở đây còn nhẹ nhàng hơn ta, ta là người đã tu luyện 《 Nguyên Hồn Quyết 》- công pháp thượng cổ vô cùng cường đại huyền ảo!”
Y vận chuyển công pháp, tâm thần bình lặng, ghen ghét, hoài nghi, bực bội và các cảm xúc khác trong lòng dần dần tiêu tán.
“Biến mất đi!”
Trình Vạn Lý mở mắt.
Nhưng y lại thấy La Thiên ngồi trước mặt mình, cười nhạt nhìn chằm chằm mình.
Trình Vạn Lý cảm thấy nụ cười của La Thiên chẳng khác gì đang coi thường mình, giống như đang nói: “Ngươi không thắng được ta đâu!”
“Tại sao lại như vậy?”
Trình Vạn Lý kinh ngạc.
Tinh thần ý chí đã được tu luyện công pháp linh hồn của y sao có thể không phá được ảo cảnh này?
“Hừ, ảo cảnh lần này không dễ phá chút nào!”
Trình Vạn Lý hừ lạnh một tiếng, sau đó lại nhắm mắt.
“Trình huynh, ta là thật, không phải ảo giác của ngươi, cũng không phải do ảo cảnh đắp nặn ra.”
La Thiên quan sát một lát, cuối cùng cũng hiểu nguyên do, hắn cảm thấy chuyện này quá buồn cười.
Vì sao Trình Vạn Lý lại cho rằng mình là ảo cảnh khảo nghiệm? Chẳng lẽ mình là nhược điểm trong lòng Trình Vạn Lý ư?
Trình Vạn Lý vẫn không nhúc nhích, vững như bàn thạch.
Y nhắm chặt mắt, trong lòng tràn đầy khinh thường: “Ảo cảnh thấp kém mà muốn lừa ta sao? Không có cửa đâu!”
La Thiên thấy thái độ Trình Vạn Lý như thế thì biết mình có nói gì cũng vô dụng.
La Thiên bất lực, rõ ràng hắn là tồn tại chân thật, sao Trình Vạn Lý lại khăng khăng nghĩ hắn là giả.
Phải làm thế nào mới chứng minh được đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận