Vạn Cổ Chi Vương

Chương 72: Học viên của ta như thế nào?

- Khai mạch thất trọng!
- Hắn chính là tân sinh mạnh nhất của Bàn Thạch Võ phủ!
Theo thiếu niên vai rộng đi ra, trong lòng các đệ tử Thánh Phủ đang hoan hô bỗng nhiên xiết chặt, cảm thấy có chút áp lực không hiểu.
Từ lúc bắt đầu hội giao lưu, dù thiếu niên vai rộng này chưa xuất thủ, thế nhưng dường như hắn lại là một cái bóng mờ bao phủ trong lòng mọi người, không xóa đi được.
Trong quảng trường.
- Ngô Thu, đệ nhất tân sinh của Bàn Thạch Võ phủ.
Thiếu niên vai rộng mở miệng nói.
- La Thiên, đệ nhất tân sinh Trục Nhật Thánh phủ.
La Thiên bình tĩnh nói.
- Lần này ta tới đây vốn là muốn chiến một trận cùng Nam Cung Ngọc. Không nghĩ tới ngươi lại là đệ nhất tân sinh, như thế cũng tốt.
Ánh mắt của Ngô Thu như điện, quanh thân có khí lưu chuyển động, toả ra áp lực vô hình.
Nam Cung Ngọc?
Trên mặt La Thiên hiện lên dị sắc, không nghĩ tới người này lại quen biết với Nam Cung Ngọc.
- Nếu như ta nhớ không lầm, Ngô Thu này xuất phát từ một trong bảy đại thế gia Võ đạo của Thương Vân quốc.
Lâm Đạo sư mặc áo bào trắng trầm giọng nói.
Bàn Thạch Võ phủ là một Võ phủ rất đặc thù.
Ở Thương Vân quốc, Võ phủ bình thường đều có cơ cấu bán chính thức, phía sau đều có quốc gia ủng hộ.
Nhưng Bàn Thạch Võ phủ thì lại khác, nó là do một ít thế gia Võ đạo cùng nhau thành lập, chẳng những không được quốc gia ủng hộ mà trong lúc mơ hồ còn bị chèn ép.
Nếu không thì Bàn Thạch Võ phủ cũng sẽ không khuất phục trở thành Võ phủ đứng thứ tư trong Thương Vân quốc.
Mà Ngô Thu này chính là thiên tài mạnh nhất trong gần hai mươi năm qua của Bàn Thạch Võ phủ!
- Ngươi đã chiến đấu liên tiếp mấy trận, ta cho ngươi nửa canh giờ để khôi phục thể lực!
Ngô Thu bình tĩnh nói, trong giọng nói có một cỗ cảm giác cường thế và tự tin tuyệt đối.
Hắn không muốn thắng cũng không vinh quang.
Chỉ có đường đường chính chính đánh bại đệ nhất tân sinh của Thánh Phủ thì mới không uổng công hắn tới đây chuyến này.
- Không cần, đối phó với mấy con gà yếu mà thôi, không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với trạng thái của ta cả.
La Thiên ra vẻ không quan tâm nói.
Lời vừa nói ra, thiếu niên mũi tẹt, thiếu niên khôi ngô nhận thất bại lúc trước nổi giận không thôi, ngay cả thiếu niên vừa mới tỉnh lại cũng lại tức giận tới mức ngất đi.
Phốc!
Mấy người Lâm Đạo sư thì thiếu chút đã phun ra một ngụm máu, rất muốn xông lên đánh La Thiên một trậ.
Đẫ đến lúc nào rồi mà tiểu tử này còn vô lễ như thế chứ?
Tu vi của đối thủ là Khai mạch thất trọng nha, lại là đệ tử thế gia, ngươi thực sự coi mình là thiêu kiêu, không ai có thể ngăn cản được hay sao?
- Cẩn thận. Đừng có nghĩ mình luyện được Phá Không Kiếm khí là tự cao tự đại, ngươi cho rằng mình có thể chống lại Khai mạch thất trọng sao?
Hai mắt Ngô Thu híp lại, trong nụ cười hiện lên vẻ đùa cợt.
- Lời ấy sai rồi! Đối phó với ngươi, ta sẽ sử dụng kiếm.
La Thiên bình tĩnh gỡ trường kiếm chuẩn Bảo khí xuống.
- Ha ha.
Nụ cười của Ngô Thu cứng đờ, sắc mặt trầm xuống, trong lòng có một ngọn lửa vô danh đang cháy.
Đã như vậy ta sẽ làm cho ngươi hiểu rõ sự kinh khủng chính thức của Khai mạch thất trọng!
Phong Qua chưởng!
Trên bàn tay của Ngô Thu có vòng xoáy màu xanh thẫm hội tụ, giống như một phiên bản thu nhỏ của cơn bão vậy. Vòng xoáy này lấy hắn làm trung tâm, phạm vi trải rộng bốn năm thước, kình phong không ngừng rít gào.
Sưu sưu oanh!
Ngô Thu đánh ra một chưởng, vòng xoáy kia làm cho không khí bốn phía trở nên cuồng bạo kéo về phía La Thiên.
- Thật là mạnh mẽ!
- Đây là chiến lực của Khai mạch thất trọng hay sao?
Các đệ tử của Trục Nhật Thánh phủ hít thở khó khăn, trong lòng kinh hãi không thôi, đồng thời còn thầm đổ mồ hôi lạnh thay cho La Thiên.
- Phong Qua Chưởng chính là một trong các vũ kỹ độc môn của Ngô gia, trong các vũ kỹ Linh cấp hạ phẩm cũng thuộc hàng cao cấp nhất!
Lâm Đạo sư lập tức nhận ra loại vũ kỹ này.
- Phá Không Kiếm khí của La Thiên đối phó với Khai mạch thất trọng trở xuống thì thuận lợi. Thế nhưng đối phó với Phong Qua Chưởng của Ngô gia, chỉ sợ không được khả quan cho lắm...
Trên mặt của nữ đạo sư mặc váy dài hiện lên vẻ lo lắng.
Các đạo sư cũng không có bao nhiêu hy vọng với La Thiên. Chỉ cần không thua quá thảm, có thể kiên trì được mấy chiêu là được, như vậy cũng không quá mất mặt.
- Đến rất tốt!
Đối mặt với một chưởng làm cho không khí cuồng bạo của Ngô Thu, La Thiên không lùi lại mà còn tiến tới, ánh mắt rất là bình tĩnh.
Kiếm trong tay hắn lần đầu tiên chém ra.
Ô...ô...n...g! Sưu…
Thân kiếm rất bình thường bắn ra kiếm quang sáng chói, còn có kiếm khí sắc bén, lạnh xấu xương xoay quanh, sau đó kiếm khí cách không chém về phía trước.
Ầm ầm!
Hai cỗ công kích cách không va chạm với nhau.
Vòng xoáy màu xanh thẫm kia đột nhiên bộc phát, tàn phá bừa bãi, nuốt hết kiếm quang sáng chói, vô cùng mạnh mẽ.
- Cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Vẻ mặt Ngô Thu bình tĩnh, hắn không cảm thấy ngoài ý muốn đối với kết quả này.
Một tên tiểu tử Khai mạch ngũ trọng, coi như có thể luyện ra được Phá Không Kiếm khí, thế nhưng sao có thể chống lại Khai mạch thất trọng cơ chứ?
Phốc sưu sưu!
Bỗng nhiên, ở bên trong vòng xoáy mạnh mẽ kia có kiếm khí lao ra, sau đó xoắn nát vòng xoáy, làm cho toàn bộ vòng xoáy chia năm xẻ bảy.
Sưu sưu Xoạt!
Gió mạnh quét qua, thiếu niên kia vẫn đứng ở tại chỗ như cũ, trên mặt hiện lên vẻ suy tư.
- Để ta xem ngươi có thể ngăn được mấy chưởng của ta!
Sắc mặt của Ngô Thu hơi trầm xuống, hai tay đánh ra, mỗi một chưởng đều tạo ra một vòng xoáy, cuốn sạch mọi thứ chung quanh, phong kín đường lui của La Thiên.
La Thiên cũng không rối loạn, lợi kiếm trong tay chém ra từng đạo kiếm khí sáng chói, lạnh lẽo, làm phân liệt chưởng ấn của Ngô Thu từng chút một.
Nhưng mà, chưởng thế của Ngô Thu rất bá đạo, từng vòng xoáy hình thành một cơn lốc to lớn bao phủ La Thiên vào trong.
Từ thế cục nhìn vào, thế công to lớn của Ngô Thu đã hoàn toàn áp chế cho La Thiên phải đứng tại chỗ.
- Hừ! Đây là chênh lệch trên phương diện lực lượng và cấp độ.
Vẻ mặt Ngô Thu có chút ngạo nghễ, chân khí trong bảy cái khí mạch bắn ra, chưởng lực hùng hồn mà lại bá đạo.
Bên ngoài.
Trên mặt lão giả mặt đỏ của Bàn Thạch Võ phủ hiện lên nụ cười tán dương.
- La Thiên có thể đánh được đến trình độ này, kỳ thật đã không tệ...
Mấy đạo sư của Thánh Phủ khẽ thở dài một cái.
- Dù sao tu vi cũng có chênh lệch không nhỏ.
Trong giọng nói vẫn có mấy phần tiếc nuối.
Ở giữa quảng trường.
La Thiên ở trong gió lớn không gợn sóng không sợ hãi mà vẫn không chậm không nhanh vung kiếm, hóa giải thế công.
- Cấp độ Tinh mang của Thiên Tinh kiếm pháp chủ yếu vẫn là bộc phát đơn thể, sắc bén mà cứng cỏi, giống như là ngàn vạn ngôi sao, khó có thể diệt trừ hết được.
Mắt hắn ngày càng sáng rõ hơn trước.
Quả thực, nói phạm vi công kích, Phong Qua Chưởng của Ngô Thu có ưu thế rất lớn.
Nhưng công kích kiếm khí của La Thiên vừa cứng cỏi lại ngưng luyện, vô cùng sắc bén, giống như là ngôi sao trường tồn qua mọi năm tháng vậy.
- Nỏ mạnh hết đà, còn có thể tiếp được mấy chiêu của ta nữa chứ?
Ngô Thu bá đạo cường thế, hai tay liên tục vỗ ra Phong Qua Chưởng hình thành những cơn gió cuốn liên miên không dứt, không ngừng áp chế La Thiên.
Ở trong mắt hắn, La Thiên vượt cấp bộc phát ra chiến lực mạnh như vậy sẽ không kéo dài được quá lâu.
- Ngươi đánh cả buổi cũng chỉ có thể đánh ra công kích mềm nhũn như vậy thôi sao?
Ở trong gió lớn có một đạo thanh âm bình thản vang lên.
Cái gì?
Ngô Thu đang mạnh mẽ áp chế tức thì biến sắc.
Hắn chợt phát hiện ra, La Thiên đánh với hắn cả buổi mà vẫn đứng tại chỗ không động nửa bước, bình yên vô sự, nhìn qua rất là nhàn nhã.
- Công kích mềm nhũn?
Cả đám đệ tử bên ngoài không khỏi ngạc nhiên.
Trong mắt bọn hắn, thế công của Ngô Thu quả thực là sóng lớn cuồng bạo, vô cùng bá đạo.
Nếu đổi lại là bất kỳ một tên tân sinh nào đó thì đã sớm bị giết chết không biết bao nhiêu lần rồi.
- Hiện giờ đến phiên ta.
Ánh mắt vốn đang bình thản của La Thiên bỗng nhiên trở nên sắc bén.
Ô...ô...n...g Sưu!
Lợi kiếm trong tay hắn điểm ra một đạo kiếm quang sáng chói như là ngôi sao, từ tối ra sáng, được phác hoạ rát rõ ràng. Kiếm khí sắc bén ngưng luyện nổ tung, toả ra uy lực kinh khủng.
Ầm một tiếng.
Phong Qua Chưởng mà Ngô Thu vừa mới đánh ra lại giống như tờ giấy mỏng, bị đâm thủng rồi rạn nứt.
- Công kích mạnh như thế, làm sao có thể được chứ?
Một cỗ gió lạnh thấu xương cuốn tới, làm cho Ngô Thu phải rút lui, khuôn mặt biến sắc.
Mà như vậy còn chưa hết.
Lại có thêm một đạo kiếm quang sáng chói giống như sao băng trong bầu trời đêm, không ngừng lóe lên bắn thẳng về phía Ngô Thu.
Phốc sưu sưu!
Rất nhanh trên người Ngô Thu đã xuất hiện vài vết thương, y phục và tóc tai lộn xộn, chật vật không chịu nổi.
- Đây là kiếm pháp gì! Uy lực rất mạnh a!
Thể xác và tinh thần của mấy người Lâm Đạo sư chấn động, trong lòng sợ hãi thán phục không thôi.
Giờ phút này, Ngô Thu Khai mạch thất trọng cũng bị chính diện nghiền ép, liên tục lui về phía sau.
Cảnh này làm cho các đệ tử và cao tầng của Trục Nhật Thánh phủ nhiệt huyết sôi trào, vung tay hô to.
- Phong Qua Giảo Sát!
Sắc mặt Ngô Thu trở nên nghiêm túc, miệng hét lớn một tiếng, bàn tay chậm rãi đánh ra một trảo, gió bốn phía như đã bị hắn nắm vào trong tay, nhanh chóng xoay tròn, trở nên cực kỳ sắc bén. Tổ hợp, hình thành từng đạo phong nhận lạnh lẽo.
Đây là sát chiêu trong Phong Qua Chưởng!
Ngô Thu từng dùng chiêu này xé nát thân thể của hung thú nhất tinh.
- Truy Tinh Cản Nguyệt!
Lợi kiếm trong tay La Thiên run lên, thi triển ra thức thứ nhất của Thiên Tinh kiếm pháp.
Sưu! Sưu! Sưu!
Lợi kiếm trong tay hắn rít lên, nhanh chóng đâm ra một đạo kiếm quang như sao, trong nháy mắt đã bắn về phía trước.
Trong hư không, ba đạo kiếm quang như sao sáng nở rộ, theo thứ tự nhanh chóng tiến lên phía trước, uy lực liên tục được kéo lên.
Kiếm thứ nhất làm cho phong nhận lạnh lẽo kia run lên, tan rã đi ba phần.
Kiếm thứ hai đâm thẳng vào chỗ bạc nhược yếu kém, phong nhận lập tức run rẩy, sắp tan rã.
Kiếm thứ ba, lộng lẫy chói mắt, đâm rách trung tâm của phong nhận.
Oanh! Phốc xuy!
Sát chiêu của Ngô Thu như bị phân tích và phân giải từng tầng một, thoáng cái đã sụp đổ và phân tán.
Hơn nữa, kiếm thứ ba lộng lẫy chói mắt kia vẫn còn uy lực, dùng tốc độ nhanh như điện đâm về phía cổ họng của Ngô Thu.
- Sát chiêu mạnh nhất của ta! Vậy mà lại bị phá một cách đơn giản như vậy chứ...
Ngô Thu âm thầm giật mình, kinh sợ gầm nhẹ lên một tiếng.
SƯU...U...U xùy!
Một mũi kiếm lạnh như băng lơ lửng ở trước cổ họng của Ngô Thu nửa tấc, ánh sáng trên kiếm được thu liễm vào trong.
- Ta thua rồi sao?
Trong lòng Ngô Thu run run, bộ dạng như khó có thể tin được.
Ngô Thu đã thất bại!
Toàn bộ quảng trường lập tức xôn xao.
Đệ tử của Bàn Thạch Võ phủ cùng trợn mắt há hốc mồm, hoài nghi có phải mắt mình đã hỏng rồi hay không.
- Sao Ngô Thu lại thua được chứ?
Sắc mặt của lão giả mặt đỏ bên Bàn Thạch Võ phủ xanh mét, tức giận không thôi,
Thậm chí hắn còn hoài nghi, liệu La Thiên có ẩn giấu tu vi của mình hay không, có lẽ tu vi chân thật của hắn là Khai mạch thất trọng trở lên a.
Chẳng qua từ đầu cho đến cuối cùng, trong cơ thể La Thiên chỉ có năm đầu khí mạch chấn động, tu vi là Khai mạch ngũ trọng đỉnh phong, không có cách nào chất vấn được.
- Thắng!
Các đệ tử Trục Nhật Thánh phủ im lặng, rung động trong ngắn ngủi, sau đó hưng phấn hò hét.
Vậy mà chiến thắng?
Mấy vị đạo sư nhìn nhau, nghĩ đến sự cuồng vọng và vô lễ của La Thiên lúc trước, giờ phút này thậm chí bọn họ còn có cảm giác hoang đường lạ lùng, cùng với một tia cảm xúc khó tả.
- Sao ta lại thua... Thua ở trong tay Khai mạch ngũ trọng...
Sắc mặt Ngô Thu xám như tro tàn, thất hồn lạc phách.
- Chỉ mới đột phá Khai mạch thất trọng, so với Lệ Hải còn kém hơn nửa trù.
La Thiên lắc đầu cười cười.
Ngô Thu vừa mới đột phá thất trọng, cảnh giới bất ổn, ở dưới cảm giác của hắn xuống, không có chỗ nào có thể che giấu.
Mà La Thiên, lúc đột phá ngũ trọng, Phá Không Kiếm khí đã có thể cứng rắn va chạm với học viên Bạch ngân Lệ Hải.
Mà chiến lực bây giờ của hắn đã vượt xa lúc trước quá nhiều, trong trận chiến vừa rồi, Thần mạch chi lực còn chưa dùng tới vài phần.
Bởi vậy, La Thiên không chút hứng thú với các học viên mới của Bàn Thạch Võ phủ, cũng không phải là bản thân hắn muốn ngạo mạn vô lễ.
- Ha ha ha... Đặng lão đầu! Học viên của ta thế nào, chỉ dựa vào một người đã quét ngang tân sinh của Bàn Thạch Võ phủ các ngươi.
Lâm Đạo sư thoải mái cười to, phát động lời chế nhạo phản kích lão giả mặt đỏ bên Bàn Thạch Võ phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận